-Bà bỏ rơi tôi, lại ấp ôm cô ta như báu vật là nghĩa làm sao?
Hoàng Kỳ không biết vì sao cô lại đau lòng mà nghẹn ngào đến vậy. Trong ngực anh đột nhiên hơi khó chịu. Bỗng nhớ ra anh không hiểu gì về cô, anh không biết chút gì về hoàn cảnh và xuất thân của cô cả.
Anh yên lặng nhìn cô. Sau một lúc, những câu lẩm bẩm của cô nhỏ dần rồi im bặt. Cái người này, say lên không cần biết trời trăng gì cả.
Nếu không phải là anh, mà là một kẻ xấu thì sao? Cửa nhà cũng không thèm khóa. Cũng không hiểu sao cô có thể sống sót ở thành phố này nữa.
Anh chờ một lúc rồi bế cô vào giường. Nhìn cô như thế này, anh thật không nỡ để cô ở nhà một mình.
Ngẫm ngợi một chút, Hoàng Kỳ ra đóng cửa ngoài, xong đi lại ghế sô pha nằm xuống nghỉ ngơi. Anh cũng chẳng hiểu vì sao mình lại kiên nhẫn với Bảo Tích như vậy nữa. Lại còn sợ cô ở nhà một mình lỡ có chuyện gì.
Tự lắc đầu cười mỉa bản thân, anh nhắm mắt dưỡng thần. Mấy ngày nay thật sự rất mệt mỏi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Hoàng Kỳ bị những tiếng động đánh thức.
Ngước mắt lên nhìn thấy Bảo Tích đang đi chân trần, đứng trước cánh cửa tủ lạnh mở toang, ngửa cổ uống nước ừng ực.
Anh định nhổm người đứng dậy thì “Ầm” một cái, cánh cửa tủ lạnh đóng mạnh như muốn bể đôi.
Cái người kia hai mắt nhắm nghiền hướng tới sofa anh đang ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969338/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.