Hoàng Kỳ đi qua phòng khách, quả nhiên thấy Hạ Lâm đang ngồi trên ghế sofa, phía trước là cô bé giúp việc theo giờ nước mắt nước mũi kèm nhem. Dưới chân cô bé là chiếc bình hoa mẹ anh yêu thích đã bể nát.
Vậy là cô bé kia đã gây họa lớn rồi. Anh tự nhiên cũng sẽ không đi chọc bà, trực tiếp cất bước đi lên tầng hai. Nhưng mà mẹ anh đã nhắm thì không thể tránh khỏi.
Giọng nói lanh lảnh của bà Hạ Lâm truyền đến:
-Sao? Về nhà cũng không thèm chào một tiếng đã muốn đi? Con coi mẹ như người chết rồi sao?
Hoàng Kỳ bất đắc dĩ dừng bước lại, xoay người nói:
-Do thấy mẹ đang có công chuyện nên con không muốn phiền thôi. Mẹ sao vậy?
Hạ Lâm lúc này mới mở miệng nói:
-Con nói đi sao lại có loại người như thế chứ?
-Ai cơ?
-Chính là Bích Nhàn. mẹ vừa ý với chiếc vòng tay đính đá xanh đó. Thế nhưng cuối cùng khi mẹ đến hỏi thì bà ta đã đặt trước khi mẹ đến 10 phút. Mẹ đã hạ mình xin bà ta để lại, bà ta vẫn cố chấp không chịu, còn nói muốn dùng nó tặng cho một người quan trọng. thế có tức không cơ chứ.
Hoàng Kỳ vừa ngồi xuống đối diện bà vừa cởi nút áo sơmi nơi cổ:
-Vậy thì liên quan gì đến cô bé này?
-Hừ, con nói mẹ mới nhớ. Vừa về đến nhà đang cơn tức, con nhỏ lại cố ý đánh rơi cái bình hoa mà mẹ thích nhất. Mẹ có nên nổi giận không?
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969336/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.