Cố khống chế cảm xúc của mình, nhưng cô cũng không thể nào lấy lại bình tĩnh. Bảo Tích hít một hơi thật sâu ngồi dựa vào thành ghế. Nước mắt cứ vô thức trào ra một cách không khống chế được. Cô nhắm mắt dựa ngửa người ra sau. Không sao. mọi việc đã qua lâu rồi. Sẽ không sao cả.
Bảo Tích nắm chặt lại hai bàn tay đổ mồ hôi lạnh ngắt. Đã rất nhiều lần cô phải tự an ủi mình như thế này. Đã bao lần cô phải gồng mình chống đỡ như thế này. Sự cô đơn, tủi hỗ, nhẫn nhịn, chua xót, cô đều phải tự mình vượt qua.
Điện thoại trong túi rung lên từng hồi. Chờ tiếng chuông reo một hồi lâu, cô mới nhận ra.
-Alo.. Phó... chủ tịch...
Hoàng Kỳ bên này nhận ra giọng Bảo Tích có gì đó không đúng. Anh cũng vừa tới trước cửa bệnh viện:
-Cô đang ở đâu?
-Bệnh viện thành phố.
-Vị trí.
-Trước phòng cấp cứu.
Khi Hoàng Kỳ đến nơi nhìn thấy Bảo Tích làm anh phát hoảng. Mồ hôi rịn ra ướt cả mặt và cổ. Người cô lạnh ngắt.
-Bảo Tích..
Nghe thấy tiếng gọi của anh, Bảo Tích quay đầu lại, muốn đứng lên chào anh. Vừa đứng lên thì trước mặt cô tối sầm lại, vô thức ngã xuống.
May mắn Hoàng Kỳ vội vàng đỡ được cô. Bế Bảo Tích vào trong, anh dặn dò Kỳ Dương:
-Gọi điện cho cao tầng WT. Theo dõi tình trạng người trong phòng cấp cứu.
Kỳ Dương vẻ mặt hoảng hốt cũng chỉ biết gật đầu. Hôm nay là ngày gì vậy không biết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969328/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.