Thạch Quân hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra ngoài, vừa cười tươi vừa hỏi. Bảo Tích gặp lại hắn, ngạc nhiên một chút:
-Thạch Quân?
-Ừm, cô muốn đến tập đoàn sao?
Bảo Tích gật đầu:
-Tôi có một cuộc phỏng vấn ở tập đoàn.
-Lên xe đi, tôi tiện đường, đưa cô đoạn.
Thấy Bảo Tích giống như đang do dự, Thạch Quân nhếch miệng cười cười:
-Không phải chứ, giờ ngay cả xe tôi cô cũng không muốn lên? Thật sự là tiện đường đưa cô một đoạn , chúng ta không phải nói sẽ làm bạn bè sao?
Bảo Tích phỉ nhổ trong lòng: Hừ. Làm bạn bè sao đêm hôm khuya khoắt anh còn gọi cho tôi tán tỉnh? Chỉ là nghĩ trong lòng thôi chứ cô không biểu hiện ra ngoài, chỉ là cười cười, nói:
-Tôi gọi xe rồi, họ sẽ tới ngay thôi.
Nụ cười của Thạch Quân hơi cứng lại, nhưng rất nhanh bình thường lại:
-Đừng tự làm khổ mình nữa, lên đây đi. Trời nắng thế này, xe lại khó gọi. Cô cũng khôngmuoons bị trễ buổi phỏng vấn, đúng không?
Bảo Tích ngẩng đầu nhìn đường một chút, ngay cả cái bóng của xe taxi cũng không có. Được thôi. Cô kéo cửa xe ngồi lên ghế phụ.
Lúc cô cúi đầu thắt dây an toàn, Thạch Quân nghiêng đầu nhìn cô một cái, mấp máy môi, muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Hai người cứ như vậy im lặng cho đến khi Thạch Quân chậm rãi dừng xe.
Bảo Tích lúc xuống xe nói một tiếng cảm ơn. Thạch Quân ở trong xe mở kính nhìn ra, nhẫn nhịn mấy giây, lại nói:
-Thời tiết rất khó chịu, chú ý đề đừng để bị cảm.
Bảo Tích gật gật đầu, quay người đi vào bên trong. Sau khi hắn lái xe rời đi, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua. Cái tên Thạch Quân này, sao cô lại có cảm giác hắn chưa từ bỏ ý định với cô thế nhỉ?
Cô cũng không biết làm thế nào với hắn. Thôi thì cứ mặt kệ hắn đi. Cô quay người đi vào đại sảnh.
Vừa bước vào đã nhìn thấy Bích Lư, ăn mặc nhẹ nhàng bởi một bộ blazer màu hồng phấn, tóc kẹp cao lên. Bích Lư nhìn lướt qua Bảo Tích, không mấy để ý, nhưng sau khi đi vài bước, lại đột nhiên lui lại đến trước mặt cô, mày nhíu lại:
-Chúng ta có phải đã gặp qua rồi hay không?
Bảo Tích gật đầu:
-Ừm. Đúng là đã gặp qua.
Bích Lư dùng ánh mắt dò xét nhìn Bảo Tích từ trên xuống dưới, cười như không cười nói:
-Cô rất xinh đẹp, lên hình sẽ rất đẹp đấy. Anh Hoàng Kỳ cũng rất biết nhìn người.
Người Trợ lý bên đài truyền hình đứng sau lưng cô ta đột nhiên cười chêm vào một câu nịnh hót:
-Cũng đúng thôi. Nhà Đỗ tổng với tập đoàn Hoàng Anh quan hệ như thế nào chứ? Nếu đã chọn thiên kim nhà họ Đỗ thì cũng phải chọn người ngồi cùng sao cho xứng với cô chứ. Nếu tệ quá đâm ra coi thường khách hàng.
Bích Lư quay đầu trừng cô ta một chút nhưng trong lòng thì vui không thể tả:
- Cô nói cái gì vậy chứ? Tôi làm sao so được với thiết kế chính của tập đoàn.
Bảo Tích đơ người vài giây để hiểu hai người kia đang nói cái gì, không phải là cô ngồi yên cũng bị trúng đạn sao? Cô có ra làm sao có liên quan quái gì đến hai người họ?
Bảo Tích chép miệng, không biết nên nói cái gì, liền đứng im lặng, trong lòng lại bắt đầu mắng Hoàng Kỳ. Cái tên đàn ông cặn bã này luôn đưa cô vào những tình huống không đâu.
-Nào nào, vào trang điểm thôi.
Cô trợ lý sau mấy câu nịnh nọt Bích Lư thì phất tay với Bảo Tích. Trước kia Bảo Tích ở học viện thiết kế cũng từng được lên báo. Rồi thời gian tham gia cuộc thi thiết kế, ngày nào cũng phải tiếp xúc với phóng viên. Cho nên cô tự nhận là tương đối quen thuộc với quá trình phỏng vấn này. Do đó cô không yêu cầu cao với những chi tiết nhỏ để đỡ mất thời gian.
Nhưng Bích Lư có lẽ không giống như vậy. Sống trong nhung lụa quen rồi nên cứ hay soi mói đủ thứ. Chỉ mỗi việc trang điểm cô ta đã chỉ trỏ ý kiến một hồi lâu. Lúc thì chê mắt đậm, lúc lại chê lông mày chưa đẹp. Riêng Bảo Tích xong xuôi lại ngồi phía trước chờ hai tiếng đồng hồ.
Đến cuối cùng Bảo Tích sắp ngồi không yên đang muốn nổi điên lên, Bích Lư mới miễn cưỡng gật gật đầu:
-Cứ như vậy đi, qua loa chút cũng được.
Bảo Tích muốn ngã giữa đại sảnh. Không phải chứ? Cô gái nhỏ như cô sao tính cách không giống vẻ bề ngoài tý nào thế? Qua loa của cô là mấy tiếng đồng hồ đó hả?
Cho đến quay phim, quá trình vẫn không được thuận lợi giống như trong tưởng tượng của Bảo Tích.
Chỉ riêng phần câu hỏi mà nhà đài đưa ra để tham khảo trước, Bích Lư đã trả treo đủ kiểu để họ loay hoay hồi lâu, điều chỉnh từng li từng tí mấy chục lần.
Nếu không phải là việc công, chắc cô đã bỏ về từ lâu rồi.
Năm giờ chiều, tất cả mọi người cho rằng sắp xong rồi, kết quả Bích Lư vẫn chưa hài lòng:
-Không bằng chúng ta thêm vào một tiết mục nho nhỏ đi. Tôi sẽ thay trang phục mới nhất của tập đoàn, sau đó biểu diễn một tiết mục. Coi như đây là quà tặng của khách hàng tiềm năng để cảm ơn Hoàng Anh đi.
Bảo Tích muốn chửi thề. Không phải chứ? Đã mất một ngày rồi đấy ạ. Cô còn muốn diễn?
Ngoại trừ Bảo Tích, những người khác đương nhiên cũng không quá vui lòng, nhưng cũng không phản bác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]