Bảo Tích cười lạnh một tiếng:
-Tôi không phải là anh. Tôi sẽ không độc ác đến mức cướp đi chén cơm của người khác. Hừ.
Cô lừ mắt nhìn Hoàng Kỳ rồi tiếp tục cúi đầu ăn bánh canh của mình. Hoàng Kỳ nhếch một nụ cười nhẹ, đẩy một lọ tương ớt đến trước mặt Bảo Tích. Cô lại liếc nhìn anh:
-Vụ gì nữa?
-Em thêm tương vào đi. Cái miệng lúc nào cũng cay như ớt vậy.
Bảo Tích đẩy lọ tương về lại vị trí cũ, kéo khóe miệng cười nói:
-Ngại quá! Tôi không muốn bị đau dạ dày. Anh có giỏi tự mình ăn. Đừng quấy rầy nhã hứng của người khác.
Hoàng Kỳ không chút để ý vẫn cười cười gật gật đầu, nhưng không có ý động đũa.
Bảo Tích nhìn anh ta vài giây, nhưng cũng không thèm nói chuyện. Ai không biết còn nghĩ rằng anh ta bị khùng, gọi ra một tô to xong ngay cả đũa cũng không động.
Thẳng đến lúc Bảo Tích ăn phần ăn ở trước mặt, anh cũng không nhúc nhích chiếc đũa. Nhưng lúc cô bỏ đũa xuống, anh lại đứng lên đi thanh toán.
Tổng cộng 60 ngàn, Hoàng Kỳ cho ông chủ tờ 500k.
-Không cần thối lại.
Ông chủ được tiền boa, cười nở hoa, trong lòng lại nghĩ mẹ ơi kẻ có tiền lại đi tìm tình thú:
-Cảm ơn, cảm ơn anh trai.
Hoàng Kỳ quay đầu lại nhìn Bảo Tích đang yên lặng ngồi tại bàn, vừa tròn mắt nhìn theo anh vừa dùng muỗng húp thêm một thìa nước canh.
-Đi thôi cô nương.
Ánh mắt Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969310/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.