Hoàng Kỳ cúi người cầm một chiếc bánh dưới chân lên:
-Khoan đã. Vẫn còn một chiếc bánh mà mẹ em gửi nữa này.
-Anh cứ để đó đi về đi. Tự tôi khắc biết lấy vào.
-Sáng mai mấy giờ đi làm?
-Anh hỏi để làm gì?
-Tôi sẽ đưa em đi.
-Không cần đâu.
Bảo Tích mang hết đồ vào trong, rồi gật đầu chào anh, sau đó đóng cửa lại. Nhịn một lúc lại nhón người nhìn ra ống kính.
Bên ngoài Hoàng Kỳ không biết đang nghĩ gì lại cười một mình thế kia. Một lúc lại lắc đầu rồi quay người đi về phòng.
6h 30 sáng hôm sau, Bảo Tích mới thức dậy, cả người uể oải. Đêm qua cô ngủ không ngon. Báo thức điện thoại reo lên, cô phải tạm dừng đến lần thứ n nên không có tập thể dục buổi sáng được.
Cô ngồi dậy kéo màn ra. Dù sao cô cũng phải đến công ty đúng giờ.
Sau khi rời giường, rửa mặt đơn giản, ăn bữa sáng, chuẩn bị xong đồ đạc. Lúc mở cửa ra đã thấy Hoàng Kỳ đợi sẵn bên ngoài làm cô giật mình một cái. Cũng không biết anh đứng ở đó bao lâu rồi. Áo vec chỉnh tề, hoàn toàn không có dáng vẻ phong tình của tối hôm qua.
-Sao anh lại ở đây?
-Đã nói sẽ đưa em đi làm mà. Trời đang mưa, đón taxi sẽ rất khó.
Hoàng Kỳ rất bình thản giống như giữa hai người tối qua không có chuyện gì vậy. Ngược lại là Bảo Tích có chút không được tự nhiên ậm ừ không nói được câu từ chối. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969273/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.