Sắp đến lễ Giáng Sinh, bệnh viện đã có phòng bắt đầu mở ca khúc noel, bốn phía dưới sân bệnh viện cũng trang hoàng những cây thông nhỏ.
Bảo Tích nhìn chằm chằm vào hình ông già Noel phía bên ngoài, nghĩ đến những ngày kế tiếp cô phải mang cánh tay bị thương đi làm việc, hơi ngẩn người.
Tết Nguyên Đán, Lễ hội mùa xuân, … Những ngày bận rộn nhất trong ngành thời trang sắp bắt đầu, và chỉ nghĩ tới những bản thiết kế cho bộ sưu tập sắp tới cũng đủ khiến cô đau đầu.
Hoàng Kỳ đi đến bên người cô, theo ánh mắt cô nhìn qua, dừng một chút, nói:
-Không nghỉ ngơi đi, còn đăm chiêu cái gì đây?
Bảo Tích liếc nhìn anh, rồi lại nhìn ra cửa q:
-Sao lại bị thương vào dịp này chứ? Cả một đống việc em còn chưa làm xong. Haizz.
Thấy cô buồn bã, Hoàng Kỳ nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười:
-Lại bắt đầu rồi. Em phải nghỉ cho đến khi vết thương hoàn toàn bình phục mới được đi làm.
-Anh đùa à? Bộ sưu tập mùa xuân sắp ra mắt. Lại còn cả bộ sản phẩm hợp đồng bên WT. Em nghỉ kiểu gì?
-Lệnh của trên. Không được cãi. Anh nuôi cả một tập đoàn không phải để chơi không.
-Nhưng mà....
-Không nhưng nhị gì cả. Hay là miệng em bị ngứa da? Muốn bị hôn nữa đúng không?
Bảo Tích theo quán tính đưa tay phải còn lành lặn lên che miệng lại. Cô vẫn chưa quên ngay giữa siêu thị anh hôn cô ngấu nghiến xấu hổ muốn chết. Đây lại là bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969207/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.