Chương trước
Chương sau
Quả nhiên là Không thể dùng tư duy logic bình thường để nói chuyện với anh.

Bảo Tích rất bình tĩnh mà lui một bước, kéo ra một khoảng cách an toàn:

-Ai biết được, nói không chừng trong thời gian ngắn như vậy còn có cả em bé nữa rồi cũng nên.

-À. Vậy chúng ta có thể thử xem?

“…”

Hoàng Kỳ nghiêm trang nói lời này, vậy mà lại làm cho người nào đó đỏ mặt tim đập nhanh.

Bảo Tích giả vờ như nghe không hiểu lời anh nói, làm như không có việc gì sửa sang lại tóc:

-Anh thử một mình đi, em không làm phiền anh nữa. Em đi làm mỳ ăn tối.

Bảo Tích quay người muốn chạy, cũng trong nháy mắt đó Hoàng Kỳ bắt lấy cô giữ lại:

-Một mình anh không thể sinh em bé.

Cô xấu hổ liếc mắt lên, lại trông thấy Hoàng Kỳ nở nụ cười. Còn cười nữa?

Bảo Tích cảm giác anh đang cười chính mình, vì vậy giơ tay bóp cằm anh:

-Cười cái gì mà cười?

Tay chạm vào da thịt, Bảo Tích mới cảm giác được một tia không đúng.

Hơi thô ráp.

Xem ra đúng là Anh quá bận rộn, ngay cả râu cũng chưa kịp cạo.

Lại nhìn kỹ Hoàng Kỳ, nụ cười trên khóe miệng anh thật đúng là không vui vẻ, thậm chí hơi khó chịu.

Anh đưa tay nắm lấy ngón tay Bảo Tích, nhẹ nhàng kéo ra:

-Chuyện nhỏ như vậy em đã nổi nóng như thế này rồi, em là quá lo lắng cho anh hay là không tin anh?

Bảo Tích bị anh nói cho hơi chột dạ, không biết trả lời như thế nào, hai mắt láo liêng:

- Phó chủ tịch Kỳ à, bạn gái anh là đang bị thương, lại đang đói bụng. Suy nghĩ không sáng suốt cũng là chuyện thường tình. Anh đừng có cứng ngắc như vậy chứ?

Hoàng Kỳ đứng không nhúc nhích:

-Sao? Đã hết giận?

-Chính anh để xảy ra tin tức vớ vẩn em còn không thể tức giận à? Nếu em ôm người khác anh thử xem anh có thoải mái không.

Hoàng Kỳ không nói chuyện, màn hình điện thoại ở một bên lại sáng lên, anh nhìn qua, phát hiện Bảo Tích cũng đưa cổ nhìn thoáng qua.

Vẫn là Lisa gọi đến.

-Anh nhận đi. Mắc công lại nói em hẹp hòi. Nhưng dù sao giận thì vẫn phải giận.

Bạn trai cô còn chưa được bóc tem, tự dưng không hiểu sao bị đồn thành bạn trai của người phụ nữ khác, đổi lại ai có thể thoải mái được.



Hoàng Kỳ nhận điện thoại, mở loa ngoài, đầu bên kia truyền đến một câu dịu dàng nhỏ nhẹ:

-Hoàng Kỳ.

Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo, anh cúi đầu nhìn Bảo Tích một cái, người trước mặt nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ngón tay thì đang nhéo bắp tay anh một cái .

-Ừm, cô Lisa.

Hoàng Kỳ nghiến răng chịu trận nói,

-Có việc gì sao?

Bảo Tích giữ im lặng muốn đi qua một bên, nhưng lại bị anh giữ chặt trong ngực.

-Người đại diện của tớ đã gọi điện cho cậu rồi đúng không?

-Ừ.

-Thật ngại quá, thực sự tớ không nghĩ đến sẽ bị chụp ảnh, là tớ suy nghĩ không cẩn thận, lại không nghĩ đến thời gian này dễ để người khác hiểu lầm. Bên tớ đã xử lí rồi, có lẽ ảnh hưởng ít nhiều đến cậu, tớ thật sự rất áy náy.

Hoàng Kỳ lại nhìn Bảo Tích, ánh mắt dần tối lại.

-Không có gì, không cẩn thận thôi.

-Tuy nói như vậy, nhưng tớ còn cảm thấy thật có lỗi.

Lisa nói:

-Hai tháng nữa tớ có chuyến lưu diễn thành phố B Việt Nam, tớ muốn mời cậu ăn một bữa cơm để nhận lỗi nhé.

Trong phòng họp lớn “Đùng” vài tiếng.

Bảo Tích hai ngón tay chậm rãi ung dung đi đến trước ngực anh lại nhéo một cái.

-Không cần.

Hoàng Kỳ bình tĩnh nói. Lisa lại mở miệng nói:

-Vậy chuyện đêm đó tớ nói với cậu?

-Cậu cứ liên hệ bộ phận tuyên truyền của tập đoàn là được.

Hoàng Kỳ nói:

-Đã bàn bạc xong với thư ký của Hoàng Anh rồi, tôi chỉ cần nghe báo cáo kết quả cuối cùng, công việc cụ thể tôi không hỏi đến.

Bảo Tích nghe câu được câu mất không hiểu lắm liền hỏi:

-Vụ gì vậy?

Âm thanh của cô không lớn nhưng vừa vặn truyền đến đầu điện thoại bên kia.

Lisa hỏi:



-Bây giờ cậu đang bận sao?

-Ừ. Bạn gái tôi đang ở bên cạnh.

-À ra vậy, vậy cậu bận gì cứ làm đi.. Tớ cúp máy đây.

Lisa vội vàng cúp điện thoại. Hoàng Kỳ ném điện thoại xuống bàn, cúi người bế cô đứng lên đi về phía phòng ngủ.

Bảo Tích giãy giụa một chút, lại nghe anh nói:

- Đừng nhúc nhích, em đang bị thương.

Cô chậm rãi an tĩnh lại, bị anh ôm ở trước ngực đặt xuống giường một cách nhẹ nhàng:

-Những tin đồn thất thiệt như thế này em không cần để ở trong lòng.

Bảo Tích sửng sốt một chút, ngồi thẳng lưng:

-Tin tức đều tuôn ra rồi bạn trai à, chẳng lẽ em phải chờ tới lúc anh lên giường với người khác mới phát hiện mình bị cắm sừng?

Hoàng Kỳ cười:

-Lên giường với người khác?

Anh cúi đầu, ngón tay lướt qua cằm cô:

-Anh muốn lên giường với ai em không biết sao?

Bảo Tích nghiêng mình tránh đi anh, lại bị anh kéo ngã xuống giường ôm chầm lấy. Cô vội la lên:

-Bạn trai. Anh không được manh động. Em còn chưa kịp ăn tối đâu.

Lại nghe anh nhỏ giọng nói:

-Chỉ một chút thôi. Đừng nhúc nhích. Cho anh ôm một chút thôi.

Bảo Tích yên lặng nằm trong lòng anh. Nhưng thâm tâm lại nhộn nhạo không yên.

-Em... nhưng em đói bụng.

-Anh đã gọi thức ăn rồi. Chút có người giao tới.

-Ờ... ừm...

Lúc đầu Hoàng Kỳ cũng không hiểu vì sao cô có vẻ bài xích khi anh ôm cô. Nhưng đến khi tay anh chạm vào bên ngực cô lại có cảm giác mềm mại không nói nên lời. Hoàng Kỳ ngẩn người một lúc:

-Bảo Tích, em không mặc áo lót?

Khuôn mặt Bảo Tích nóng ran, hai má đỏ bừng:

-Anh không thấy sao còn hỏi? Mà tay anh chạm vào đâu thế hả?

-Tại thật tình anh không thấy thật mà.

-Anh... Lưu manh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.