Quả nhiên là Không thể dùng tư duy logic bình thường để nói chuyện với anh.
Bảo Tích rất bình tĩnh mà lui một bước, kéo ra một khoảng cách an toàn:
-Ai biết được, nói không chừng trong thời gian ngắn như vậy còn có cả em bé nữa rồi cũng nên.
-À. Vậy chúng ta có thể thử xem?
“…”
Hoàng Kỳ nghiêm trang nói lời này, vậy mà lại làm cho người nào đó đỏ mặt tim đập nhanh.
Bảo Tích giả vờ như nghe không hiểu lời anh nói, làm như không có việc gì sửa sang lại tóc:
-Anh thử một mình đi, em không làm phiền anh nữa. Em đi làm mỳ ăn tối.
Bảo Tích quay người muốn chạy, cũng trong nháy mắt đó Hoàng Kỳ bắt lấy cô giữ lại:
-Một mình anh không thể sinh em bé.
Cô xấu hổ liếc mắt lên, lại trông thấy Hoàng Kỳ nở nụ cười. Còn cười nữa?
Bảo Tích cảm giác anh đang cười chính mình, vì vậy giơ tay bóp cằm anh:
-Cười cái gì mà cười?
Tay chạm vào da thịt, Bảo Tích mới cảm giác được một tia không đúng.
Hơi thô ráp.
Xem ra đúng là Anh quá bận rộn, ngay cả râu cũng chưa kịp cạo.
Lại nhìn kỹ Hoàng Kỳ, nụ cười trên khóe miệng anh thật đúng là không vui vẻ, thậm chí hơi khó chịu.
Anh đưa tay nắm lấy ngón tay Bảo Tích, nhẹ nhàng kéo ra:
-Chuyện nhỏ như vậy em đã nổi nóng như thế này rồi, em là quá lo lắng cho anh hay là không tin anh?
Bảo Tích bị anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969204/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.