Hoàng Kỳ lén ở sau lưng cô cười nham nhở:
-Cứ thế này ngủ luôn khỏi cần ăn cũng được nhỉ?
-Ngủ ngủ ngủ. Anh thích ngủ như thế sao không xuống mồ ngủ một giấc dài luôn đi.
Cô nhếch khóe miệng lẩm bẩm. Hoàng Kỳ nghe không rõ kéo kéo cô sát vào người:
-Lại lảm nhảm gì đó hả?
-A... aa.. a...
Lực kéo của anh khá mạnh nên động vào vết thương nơi tay cô.
-Chết, động tới vết thương của em rồi sao?
-Xít..t... anh còn biết rằng em bị thương sao? Toàn muốn ăn hiếp người ta không thôi.
-Thì cũng tại em dụ dỗ anh.
-Dụ cái gì chứ? Tay em đau. Không thể mặc được áo lót. Ai rảnh mà đi dụ dỗ anh hả? Hừ..
-Xin lỗi em. Là do anh không bảo vệ tốt cho em.
Lời nói của Hoàng Kỳ làm BảoTích cay cay sống mũi. Đã lâu rồi từ khi ba mất, đã không còn ai thương xót mopix khi cô bị thương. Cô chậm rãi xoay chuyển cơ thể đối diện với ánh mắt anh:
-Hoàng Kỳ. Em hỏi thật nhé. Nếu vết dao kia rạch trúng mặt của em, anh..
Hoàng Kỳ dùng một ngón tay gác ngang lên đôi môi mọng của cô:
-Nếu chuyện đó xảy ra, anh sẽ giết chết tên đó, kể cả kẻ đứng đằng sau cũng đừng mong được sống yên ổn.
Bảo Tích ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh:
-Vậy là anh biết kẻ đứng sau chuyện này sao?
Hoàng Kỳ không giấu giếm mà gật đầu xác định:
-Ừm. Đừng lo. Anh giải quyết xong rồi. Em chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969200/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.