Trước khi vào phòng làm việc của Hoàng Kỳ, Bảo Tích dừng một chút, mở túi xách, lấy hộp giấy đựng chiếc cà vạt cô đã mua hôm trước.
Cô chắp tay sau lưng, giấu hộp sau người, nhẹ nhàng đi vào. Hoàng Kỳ đứng ở trước cửa sổ gọi điện thoại. Thấy Bảo Tích vào, anh nghiêng đầu, giơ tay lên một cái, ra hiệu cho cô ngồi ở sofa. Bảo Tích ngồi vào trên ghế sofa, giấu chiếc hộp ở sau lưng rồi đặt tay lên gối một cách nghiêm túc.
Gọi điện thoại xong, Hoàng Kỳ quay người đi về phía sofa. Anh ngồi vào bên cạnh cô, duỗi chân, tư thế buông lỏng, lại không nói chuyện, lướt điện thoại không biết đang xem cái gì. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh cô có hơi chột dạ.
Bảo Tích dịch tới gần anh một chút.
-Phó chủ tịch.
Hoàng Kỳ giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh không nói chuyện cũng không nhìn cô, vẫn lướt điện thoại di động. Bảo Tích giật tay áo của anh một chút.
-Bạn trai?
Anh vẫn không nói chuyện, ngay cả con mắt cũng không nhấc một chút nào. Kiểu này là giận thật rồi. Bình giấm chua đổ hơi nhiều hay sao vậy. Chỉ là cô xử lý vết thương cho người gặp nạn thôi mà. Bảo Tích liếm liếm khóe môi, lại xịch tới gần thêm chút nữa.
-Anh yêu à....
Động tác của Hoàng Kỳ đột nhiên dừng lại. Anh nghiêng đầu nhìn cô, con ngươi tròn xoe, lông mày nhẹ giật giật. Nhưng anh vẫn không nói chuyện, chỉ là thẳng người lên, đưa tay về phía trước muốn với lấy một thứ. Bảo Tích tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969170/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.