Ra đến trước cửa, sau khi bấm chốt trong, khép lại cánh cửa phòng thì trái tim cậu mới lộp bộp rơi xuống. Không biết boss có để bụng khi cậu phá hư chuyện tình yêu của boss hay không nữa.
Kỳ Dương vò đầu rồi rời khỏi đó. Dự cảm là cái Tết Dương lịch này cậu ăn không ngon rồi đây.
Bên trong phòng tổng tài, Hoàng Kỳ xoay đầu về phía Bảo Tích đang ngồi bên cạnh. Ánh mắt chạm nhau, BảoTích không nhịn được che miệng cười.
Hoàng nhếch nhếch cái cằm:
-Cười cái gì? Giờ chúng ta tiếp tục chuyện dở dang lúc nãy chứ nhỉ?
Tiếp tục cái đầu anh. Đã bị hiểu lầm xấu hổ đến như vậy còn muốn tiếp tục sao? Anh có liêm sỉ không vậy? Cô trực tiếp lấy hộp ở phía sau lưng ra, ném vào người anh:
-Quà của em.
Hoàng Kỳ nhìn thẳng vào cô, cũng không buồn nhặt chiếc hộp. Bảo Tích bị anh nhìn đến mức không được tự nhiên. Cái người này không phải đang chê quà của cô nhỏ bé rẻ tiền đi. Cô không thèm nói, trực tiếp ra tay. Mở chiếc hộp lấy cà vạt, kéo anh lại gần mình, cô vừa thắt vừa nói:
-Ai không biết hàng anh dùng toàn đặt trước? Quà này kém hơn những cái anh vẫn dùng, nhưng nếu anh dám chê không thích nó, em không ngại dùng nó lấy mạng anh.
Bảo Tích phát hiện, bây giờ đối diện với dáng vẻ nổi khùng của cô, Hoàng Kỳ đã không thèm để ý nữa rồi. Anh nghe thấy hai chữ “ lấy mạng” không những không bất ngờ ngược lại cười phá lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969168/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.