Bảo Tích gật đầu với Bích Nhàn nhưng không lên tiếng chào hỏi.
Khóe miệng tươi cười của Bích Nhàn đột nhiên cứng lại.
-Bảo Tích. Con cũng đến sao? Mẹ... nói chuyện với con một chút được không?
Khuôn mặt Bảo Tích bình tĩnh không chút gợn sóng, khóe miệng nở một nụ cười xã giao:
-Xin lỗi. Tôi đến cùng bạn trai để dự tiệc. Không đến để nói chuyện riêng.
Hạ Lâm đang sửng người tưởng rằng bà nghe nhầm. Đợi một chút, người phụ nữ này gọi con bé là gì cơ? Con? Mẹ?
Bà nắm chặt tay chồng đang đứng bên cạnh, thiếu chút nữa đứng không vững. Cái này có được coi là số trời không?
-Hóa ra đây cũng là con gái của chị à?
Hạ Lâm lấy lại bình tĩnh, ánh mắt sắc bén quan sát Bảo Tích và Bích Nhàn :
-Chẳng trách lại xinh đẹp động lòng người như vậy.
Nhìn kỹ lại Bảo Tích có vài góc cạnh trên khuôn mặt thật là giống Bích Nhàn như đúc. Nói thật bà thấy ghét Bích Nhàn phần lớn cũng là vì ghen tỵ với sắc đẹp của bà ta.
Nói xong lại nhìn Hoàng Kỳ, ánh mắt mông lung đầy sương mù :
-Ánh mắt của con rất tốt đấy con trai.
Hoàng Kỳ cũng hiểu ý tứ của mẹ nhưng anh làm như không biết, chỉ mỉm cười đáp lại câu khen này.
Chỉ có Bảo Tích hơi khẩn trương vì cảm giác thái độ của mẹ Hoàng Kỳ có vẻ lạnh nhạt một cách khó hiểu.
Trong đại sảnh tiệc tối đèn đuốc sáng trưng, âm nhạc và âm thanh va chạm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969156/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.