Bảo Tích không để lại dấu vết lén lút quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Lâm ở phía xa một cái, cuối cùng nói ra lời trong lòng :
-Em không biết tại sao nhưng hình như bác gái hơi lạnh nhạt. Anh không cảm giác được sao? Chắc là bác không thích em.
Hoàng Kỳ chậm rãi ung dung nâng mắt nhìn qua cô :
-Bà ấy không phải không thích em, chỉ là bình thường không quá hòa hợp với mẹ em.
Anh nói xong, lấy một miếng bánh gato đưa đến bên miệng Bảo Tích.
Bảo Tích không có tâm trạng ăn, ngoảnh nghoảnh mặt, nhíu mày nói:
-Em hiểu rồi, mẹ anh chính là vì không thích người kia nên cũng không thích em, đúng không?
Cô cụp mắt, tựa đầu vào vai anh thở dài :
-Vậy thì phải làm sao bây giờ? Dù không muốn có quan hệ với bà ta nhưng cũng không thể không thừa nhận bà ta vẫn là mẹ em đi.
-Cái gì mà phải làm sao?
Hoàng Kỳ cúi đầu nhìn cô, cười cười nhẹ cụng đầu cô một cái:
-Em là bạn gái anh hay bạn gái mẹ anh? Làm sao phải sợ đến vậy ?
Đồng thời lại đưa miếng bánh gato kia qua trước mặt cô. Bảo Tích được câu nói kia của anh dỗ cho vui vẻ, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Hoàng Kỳ giơ tay dùng ngón cái lau đi bánh kem thừa trên khóe môi cô, cũng không thèm lấy khăn giấy, đặt lên miệng nhẹ nhàng liếm một cái.
Bảo Tích nhìn động tác chậm rãi này của anh, khuôn mặt không tự giác đỏ lên, đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969154/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.