Khi Thạch Quân load kịp thông tin thì hai bóng người đã đi xa ngoài cửa kho.
-Con mẹ nó tôi tới đây không phải để giải quyết hậu quả.
Thế nhưng giờ đây còn ai nghe hắn? Bên ngoài tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Thạch Quân tức đến nghiến răng.
Cái đám cảnh sát này đúng là chọn được thời điểm xuất hiện.
Đang muốn chửi đổng thì cánh tay hắn bị bắt lấy. Lâm Giai lúc này mặt mày xanh mét níu tay Thạch Quân:
-Anh Thạch Quân. Cứu em đi. Nể tình chúng ta từng quen biết, anh giúp em lần này đi.
Thạch Quân đang không có chỗ xả giận quay lại tát cho cô ta một cái nảy lửa:
-Cô ăn no rửng mỡ à? Duy Biên để mắt đến cô đã là phúc phận cho cô. Còn dám làm ra chuyện này? Cái vảy ngược của Hoàng Kỳ tôi còn không dám động. Vậy mà cô dám cho người bắt cô ấy. Cô to gan lắm. Tự cầu phúc cho mình đi.
-A…á…
Hắn bồi thêm cho cô ta một cú đạp rồi xoay người đi ra ngoài. Cảnh sát đã tới. Hắn cũng hết việc.
Trên xe, Bảo Tích được Hoàng Kỳ ôm chặt ở trong ngực, thần kinh căng chặt còn chưa có thả lỏng lại, cô còn muốn nói với anh tình hình xảy ra khi nãy.
-Cái đó……
-Đừng nhúc nhích.
Trên tay Hoàng Kỳ dùng sức, cánh tay anh chặt đến làm cô có chút không thở nổi.
Mà anh lại không nói thêm lời nào. Chóp mũi cay cay. Bộ não luôn trong cao độ khẩn trương hơn một giờ, dần dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969142/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.