Trong lòng Bảo Tích không biết có tư vị gì, cứ nôn nao một cách khó hiểu. Từ lúc bị tai nạn, cô có cảm giác cuộc sống quá vô thường. Hôm nay bạn sống, nhưng biết đâu ngày mai bạn không còn trên cõi đời này nữa?
Cuộc sống một con người thật sự quá ngắn. Cô phải trân quý từng khoảnh khắc để sống tốt, từng khoảnh khắc được ở bên anh.
Nghiêng mình chống tay ngồi dậy, chỗ bị thương trên trán đã được băng lại. Cái cổ chân cũng đã được cố định nhưng khi cô cựa quậy vẫn còn đau âm ỉ. Muốn ngồi dậy thật khó khăn.
Đang lúc khổ sở, một bóng người lao tới đỡ cô ngồi dậy. Bảo Tích tưởng là Hoàng Kỳ. Lúc ngẩng lên cô mới thấy một người đàn ông lạ mặt có gương mặt điển trai không góc chết.
Sóng mũi cao thẳng tắp. Đôi môi mỏng cân đối và đôi mắt to với hàng mi dài cong vuốt. Nếu không có nét lạnh lùng thì vẻ đẹp này đánh đổ quan niệm về trai đẹp trước đây của Bảo Tích rồi.
-Nhìn đủ chưa?
-Hả?
Bảo Tích giật mình. Cái tật mê trai đẹp lại nổi lên làm cô thất thần trước mặt người đàn ông lạ này. Thật mất mặt mà.
-Ưm.. m. Anh là ai? Vào đây làm gì?
Người kia không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lướt từ trên xuống quan sát vết thương băng trắng toát trên trán rồi dưới chân cô, tự nói một mình:
-Bị thương rồi? Vết thương này chắc chắn sẽ để lại sẹo. Con gái mà để lại sẹo thì không tốt lắm. Thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969083/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.