Chương trước
Chương sau
Edit: Kỳ Vân

Beta: Wan+Miêu Nhi

"Vả mặt! Lại bị vả mặt! Má trái của Diệt Thế vừa bị đánh sưng, bây giờ lại đưa má phải ra cho người ta đánh!"

"Làm tôi sợ đến mức rớt dưa rồi, chuyển hướng nhanh thật!"

"2333 (*),người anh em lúc trước nói đoạt boss thì cả nhà chết đâu rồi? Mau ra đây, mấy người nợ Đại Quan Nhân một lời xin lỗi!"

(*) 2333: Ahahaha

"Gần đây Diệt Thế làm trò cười hơi nhiều. Lúc trước thì suốt ngày gây sự với chúng tôi, chèn ép Nhất Thiếu Khuynh Thành, bôi xấu Thiên Hạ Vô Song, tuy rằng có drama để hít, nhưng mỗi ngày đều cãi nhau thật sự rất phiền. Bây giờ nhân quả tuần hoàn, cuối cùng cũng bị người khác vả mặt rồi."

"Không lẽ cả bang hội của Vu Quy đều bị mù hết rồi? Đây mà gọi là cướp Boss sao? Tôi thấy người xui xẻo nhất là Tây Môn Đại Quan Nhân mới đúng!"

"Nói dối không chớp mắt. Muốn gia nhập Diệt Thế phải đáp ứng vô số điều kiện, lúc trước tôi không đủ tiêu chuẩn mới bị Diệt Thế từ chối cho gia nhập."

"Nữ thần Vu Quy OOC (*) rồi! Ban đầu thấy cô ta bị tra nam tiện nữ phản bội, tôi còn cảm thấy rất đồng cảm với cô ta, bây giờ đúng là một lời khó mà nói hết."

(*) OOC (out of character): nghĩa là nhân vật trong fic không xử sự như tính cách vốn có của họ ở bên ngoài.

......

Vu Quy lướt xem những bình luận đó, trong lòng trầm xuống, luôn cảm thấy chuyện này không theo ý mình một chút nào. Thật ra cô biết, chuyện đoạt Boss kia không thể trách Tây Môn Đại Quan Nhân được, chỉ là ngày đó giết Boss ba lần cũng chưa thấy Kiến Bang Lệnh. Tất cả mọi người đều nóng nảy, tâm trạng không được tốt lắm, đặc biệt là Hoa Nguyệt Dạ, lúc nóng nảy thì không ai có thể ngăn được.

Nhưng Hoa Nguyệt Dạ với mình là người một nhà, ra tay cũng chỉ vì muốn rương đồ, sao cô có thể không bênh người nhà chứ? Vì vậy chỉ có thể đồng ý với ý kiến của Hoa Nguyệt Dạ.

Lúc đầu cô nghĩ cũng chỉ là một người chơi bình thường thôi, vì một tên vô danh tiểu tốt mà bỏ rơi Hoa Nguyệt Dạ thì thật đúng là mất hết mặt mũi. Hơn nữa bọn họ người đông thế mạnh, chắc chắn đối phương sẽ không dám gây chuyện gì, ai ngờ lại đá trúng một tảng đá cứng.

"Tình hình hiện tại đang rất bất lợi với thanh danh của bang hội chúng ta, phương án duy nhất hiện giờ chỉ có thể để Hoa Nguyệt Dạ đi xin lỗi đối phương, như vậy mới có thể làm dịu đi trận phong ba này." Cô Thành thấy cô trầm tư nên lên tiếng đề nghị.

Vu Quy lắc đầu: "Không được, em ấy sẽ không xin lỗi. Hơn nữa nếu bây giờ đi xin lỗi chẳng khác nào đang thừa nhận chúng ta sai, như vậy cũng không tốt lắm."

Cô Thành không thuyết phục được cô nên cũng bó tay hết cách. Hắn chỉ để lại một câu: "Vậy cô tự giải quyết cho tốt." rồi rời đi.

Đây cũng không phải là bang hội của hắn, hắn lo lắng làm gì?

Vu Quy biết Cô Thành tức giận nhưng cũng không còn cách nào khác. Đưa Hoa Nguyệt Dạ ra gánh tội đúng là một biện pháp tốt bởi vì chính cô ấy động thủ trước. Nhưng nếu thật sự giao cô ấy ra, giao tình giữa họ cũng sẽ kết thúc.

Gia đình Hoa Nguyệt Dạ là một trong những cổ đông của công ty Cụ Phong, mà công ty Cụ Phong lại chính là công ty nghiên cứu sản xuất trò chơi 《Thần Ma》.

Cuối cùng Vu Quy vẫn chọn thể diện, bỗng nhiên xuất hiện một video không rõ nguồn gốc từ đâu, cô cũng cảm thấy rất khó giải quyết, nhưng Hoa Nguyệt Dạ thì không suy nghĩ được nhiều như vậy. Mặt mũi là thứ gì? Có ăn được không? Cô ta chưa bao giờ quan tâm tới thứ thanh danh này, cô ta chỉ biết Tây Môn Đại Quan Nhân giết hết cả bang, khiến bọn cô mất hết thể diện ở 《Thần Ma》! Cô ta đi trên đường cũng cảm giác được tất cả mọi người đang cười nhạo mình.

Bởi vậy sao cô ta có thể nuốt trôi cơn tức này được.

[Thế Giới] Hoa Nguyệt Dạ: Treo thưởng Tây Môn Đại Quan Nhân giá 10000 vàng! Giết rớt một cấp thưởng 10000 vàng!

[Thế Giới] Rất Lớn: Hmm, nên tăng giá đi.

[Thế Giới] Tiểu Bạch Không Trắng: Cả đoàn ba trăm người vây giết người ta mà bị diệt hết. Như vậy muốn làm Tây Môn Đại Quan Nhân rớt một cấp thì phải cần ít nhất bốn trăm người? Một vạn đồng vàng chia cho bốn trăm người thì mỗi người cũng không được bao nhiêu nha!

[Thế Giới] Hoa Chưa Ngủ: Nguy hiểm quá lớn mà hồi báo quá ít, không có lời tí nào.

[Thế Giới] Tây Môn Đại Quan Nhân: Haha.

[Thế Giới] Tiểu Bạch Không Trắng: Đại Nhân xuất hiện! Chiến sĩ rất có sức khiêu chiến! Tôi đi luân bạch Hoa Nguyệt Dạ!

[Thế Giới] Rất Lớn: Hai chữ "Haha" biểu đạt vô cùng hoàn mỹ cảm xúc thận trọng thanh tao mà kinh thường của Đại Quan Nhân. Quan Nhân, cầu vũ khí cung tiễn! Tôi có thể làm ấm giường!

......

Văn Khanh chưa từng thấy ai không biết tự lượng sức mình giống như Hoa Nguyệt Dạ, cũng không biết cô ta lấy đâu ra tự tin mà còn mặt mũi treo thưởng cô. Loại người tưởng chừng thẳng thắn, chính trực nhưng lại không có đầu óc thật sự rất đáng ghét. Tự cho mình là phóng khoáng, một lời không hợp là có thể vì giúp bạn bè mà không cần tính mạng, làm việc thô lỗ kích động, hoàn toàn bất chấp hậu quả. Xảy ra kết quả xấu gì cũng có thể lấy danh trượng nghĩa để biện minh, giống như chỉ cần nói là trượng nghĩa thì chuyện gì cũng đúng vậy...

Nguyên chủ có kết cục như vậy, không thể không kể đến công lao của Hoa Nguyệt Dạ. Vu Quy rất để tâm tới thanh danh của mình, kinh thường việc đi so đo với mấy người nói xấu mình. Nhưng người trượng nghĩa như Hoa Nguyệt Dạ sao có thể nhìn bạn mình bị sỉ nhục được?

Văn Khanh cảm thấy mình không thể để Hoa Nguyệt Dạ thượng hoan hạ khiêu (*) nữa. Đây là game, phải thẳng thắn một chút, nhìn ai không vừa mắt thì giết là được, cần gì phải quăng thông báo lên uy hiếp nhau chứ?

(*) Thượng hoan hạ khiêu (上蹿下跳): vốn chỉ động vật chạy nhảy khắp nơi; cũng ví von những người chạy vạy khắp nơi, móc nối bằng mọi cách, trù tính vì một mục đích nào đó (nghĩa xấu).

Vì vậy Văn Khanh mang theo một chồng phù hồi sinh đi tìm Hoa Nguyệt Dạ, giết chết rồi làm sống lại, giết chết rồi lại làm sống lại... Đánh Hoa Nguyệt Dạ trở về cấp 0. Có không ít người chơi thấy được cảnh này nên không cần Văn Khanh nhiều lời, có người đã thay cô nhanh chóng truyền bá tin tức.

[Thế Giới] Tiểu Bạch Không Trắng: Bỏ lỡ vũ khí Thần cấp rồi nhưng không hiểu sao lại chẳng thấy tiếc chút nào!

[Thế Giới] Hoa Chưa Ngủ: Đúng! Phải như vậy chứ! Ở trên diễn đàn tranh cãi làm gì! Phải làm như vậy mới thoải mái!

[Thế Giới] Nhất Kiếm Tây Lai: Cho lầu trên một like.

[Thế Giới] Thật Lớn: Được chụp ảnh chung với Đại thần! Tôi cảm thấy Diệt Thế chắc chắn sẽ không chịu giảng hòa, không phải Vu Quy còn chưa lên tiếng sao?

[Thế Giới] Tiểu Kê Tiện Manh: Vu Quy chắc chắn sẽ im lặng rồi. Lúc Tây Môn Đại Quan Nhân bị vây giết cô ấy không có mặt ở đó. Lúc treo giải thưởng trên Kênh Thế Giới cô ấy cũng không có mặt. Lúc video bị lộ ra ngoài ánh sáng, diễn đàn còn đang tranh cãi cô ấy cũng không có mặt nốt. Mặc kệ những việc này có liên quan đến cô ấy hay không, thân là bang chủ, mà lại để thành viên trong bang hội ra mặt. Rất có thể đây chính là trùm cuối ở hậu trường, chưa đích thân lên sân khấu!

[Thế Giới] Thật Lớn: Đúng là những việc này chưa từng thấy Vu Quy lộ mặt! Người của Diệt Thế cũng thật ngu ngốc, bị cô ta sử dụng như vũ khí vậy!

......

Hoa Nguyệt Dạ tức nổ phổi, cô ta vậy mà bị luân bạch! Nếu không phải từ cấp mười trở lên mới có thể phát loa trên Kênh Thế Giới, thì bây giờ cô ta nhất định sẽ đi lên mắng chết tiện nhân kia!

"Không được! Vu Quy, em không nhịn nổi nữa, chị giúp em luân bạch cô ta đi! Em muốn cho cô ta không sống nổi trong game này nữa!"

Vu Quy đau đầu không thôi, nhưng vẫn nhẫn nhịn khuyên răn cô ta: "Thù của em chị nhất định sẽ trả nhưng không phải là bây giờ, bởi vì chúng ta hiện giờ đang ở thế yếu."

"Quản dư luận làm gì! Em tức muốn chết! Aaa! Không được, em thật sự không nuốt trôi cơn tức này! Chị treo thưởng giúp em trên Kênh Thế Giới! Ai giết Tây Môn Đại Quan Nhân rớt một cấp thưởng 100000 vàng!"

Tiền không là gì với cô ta, tiêu tiền ở trong trò chơi giống như tiền từ túi bên trái chuyển vào túi bên phải, nhưng còn mặt mũi của cô ta thì không thể ném! Vu Quy khuyên cô ta không được nên bất đắc dĩ phải phát thông báo, nhưng còn chèn thêm tên cô ta ở phía trước.

[Thế Giới] Vu Quy: Hoa Nguyệt Dạ treo thưởng Tây Môn Đại Quan Nhân, giết rớt một cấp thưởng 100000 vàng.

Tiền tài lúc nào cũng đả động được lòng người, 100000 vàng tương đương mười vạn tệ ở thế giới thực, tất nhiên là ai cũng muốn lấy được số tiền khổng lồ này.

Văn Khanh cũng thấy được tin tức nhưng cô không quan tâm cho lắm, Hoa Nguyệt Dạ kêu gào muốn luân bạch cô nhưng có ai làm được đâu? Không nói đến sau khi cô ẩn nấp thân thể, căn bản là không ai tìm được cô, nếu có tìm được thì cũng vô dụng, không thể nào giết được cô.

Hơn nữa phàm là người tới giết cô thì tất cả đều bị Văn Khanh giết ngược trở lại. Không chỉ bị rớt cấp mà còn bị rớt trang bị! Một số lượng lớn trang bị đó! Bởi vì may mắn tăng cao, mỗi người bị Văn Khanh giết sẽ rớt hơn một nửa trang bị xuống, tất cả đều là trang bị cao cấp nhất.

Trong trò chơi không phải ai cũng có tiền. Người có tiền cũng không có hứng thú đi nhận giải thưởng, vì vậy phần lớn người chơi đều là người nghèo. Rớt một món trang bị tựa như rớt một miếng thịt trên người họ, làm sao mà bọn họ không đau lòng cho được? Mặc dù tiền thưởng rất có sức hấp dẫn nhưng phải đổi mạng mới lấy được. Cho dù Hoa Nguyệt Dạ có nâng tiền thưởng cao như thế nào thì cũng không có người chơi nào chịu thua thiệt đi mạo hiểm. Nhưng cũng có không ít nghé con mới sinh không sợ cọp, hoặc là những người cần tiền không cần mạng. Chẳng qua Văn Khanh cũng lười đối phó với bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.