Trình Tri Lễ câu môi, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo: "Thế nào, bây giờ anh còn muốn quay lại với tôi không?"
Triệu Triều trầm mặc.
Hắn cúi đầu, thật lâu sau mới nói: "Xin lỗi, tôi đi trước."
Trình Tri Lễ nhếch miệng cười: "Trình Tri Hạ muốn anh quay lại với tôi, anh nếu không làm có khiến hắn ta tức giận không?"
"Tri Hạ sẽ không giận, em ấy không giống cậu, lòng dạ hẹp hòi." Triệu Triều theo bản năng mà phản bác.
Trình Tri Lễ đôi mắt cong thành hình trăng non: "A, đúng vậy, tôi lòng dạ hẹp hòi, kém xa Trình Tri Hạ vừa hồn nhiên lại vừa thánh thiện!"
Nói một hồi, cậu đã rõ ràng chuyện Trình Tri Hạ bảo Triệu Triều đến Phó thị. Ngẫm lại, nếu Trình Tri Hạ đã lợi dụng Triệu Triều, làm sao có thể thật sự là một đóa hoa sen trắng thanh thuần? Thật buồn cười, Triệu Triều thế nhưng vẫn luôn đem hắn bảo bọc trong lòng bàn tay. Là bị năng lực thần quyến gì đó ảnh hưởng, khống chế tâm trí sao?
Trình Tri Lễ cảm thấy thật đáng buồn.
Nhưng cậu cũng không để bụng Triệu Triều, cho nên chỉ lẳng lặng nhìn đối phương rời đi, đóng lại cửa văn phòng.
"Phanh!"
Không khí trong phòng nháy mắt lâm vào yên tĩnh.
Cùng lúc đó, cửa phòng nghỉ ở cách vách mở rộng, Phó Lai Anh trầm mặt đi ra.
Trình Tri Lễ chống cằm, phảng phất như đang tùy hứng nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng đều, cười hỏi: "Anh rể, thấy em diễn hay không?"
Phó Lai Anh lạnh lùng nhìn cậu, vẫn không mở miệng.
Trình Tri Lễ như cũ đuôi mắt mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-di-vi-hon-phu-kiep-truoc-cua-ca-ca/216601/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.