Đêm đến, khi trở về. Trên gương mặt nhỏ của Trác Mân loáng thoáng thấy được sự hạnh phúc vô cùng. Đúng thật như lời Trác Duẫn, nó thật sự khiến cô trở nên thêm sự nhận biết về thế giới ngoài kia.
Vài người hầu trông thấy sự tình, cũng rõ sự thay đổi tầng cấp của Trác Mân. Ông chủ trước giờ, sẽ chẳng rảnh rỗi đến mức đó, rõ ràng ông chủ thật sự coi trọng cô gái nhỏ.
Vừa trở về phòng của Trác Duẫn, lập tức đã thấy cánh cửa được đóng lại. Chưa kịp định hình, thân thể nhỏ liền bị bế đem đi đặt lên bàn.
Đôi môi người đàn ông thì thầm tà mị, cúi xuống gặm lấy vành tai nhỏ xinh khiến cô trở nên luống cuống.
"Tôi đã giúp em thu mua lại lũ nô lệ kia, giờ có phải lúc nên trả công rồi không?"
Trác Mân giật mình nhìn hắn, chợt hiểu ý đồ người đàn ông. Bởi làm gì có chuyện hắn sẽ làm việc một cách vô ích.
Bàn tay nhỏ nhắn đưa ra trước mặt người đàn ông chặn lại, thoáng chốc đã thấy người đàn ông cởi sạch thân trên, cô thêm luống cuống mà giọng trở nên lí nhí nhỏ dần.
"Ngài... chưa tắm."
Trác Duẫn cau mày nhìn người trước mặt, thoáng cảm thấy nực cười. Hắn hiểu cô gái nhỏ nói gì, nhưng vẫn cứ thích làm khó mà trêu ghẹo.
"Ý em là cơ thể tôi bẩn sao?"
Trác Mân lắc đầu kịch liệt, có cho chín cái mạng, cô cũng chẳng dám có suy nghĩ chê bai hắn. Chẳng qua là đang kiểm có để kéo dài việc này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-yeu-su-me-luyen-doc-nhat/3597224/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.