Thời điểm đã hơn 11 giờ khuya. Đi khắp cả dãy hành lang, Trác Duẫn chẳng có động thái run rẩy trước cơn lạnh vì bản thân đã phải chịu huấn luyện từ nhỏ. Nhưng tên nô lệ Trác Mân bên cạnh hắn thì run rẩy khá nhiều. Thỉnh thoảng còn khẽ hắt xì.
Thế là Trác Duẫn liền ra lệnh về phòng. Vừa đưa người đàn ông đến nơi. Trác Mân muốn xoay người rời khỏi. Kết quả người đàn ông nói vọng lại.
“Ngươi tính sẽ ngủ chung giường với một lũ nam nhân ở dưới kia?”
Trong mắt những người hầu nơi đây, Trác Mân là con trai. Ngoài ngủ ở nơi gian phòng chung với những người đó thì không có sự lựa chọn nào khác. Nếu không thì cô sẽ phải ngủ ở ngoài.
Dù gì, chung một gian phòng nhưng mỗi chỗ nằm đều khác nhau. Hiển nhiên Trác Mân cũng không quá lo lắng bài xích. Vì từ nhỏ cô đã học cách sống trong hình hài nam nhân từ lâu. Thứ gì cần tránh vẫn sẽ tránh, bản thân luôn biết mà tự giữ chuẩn mực tuyệt đối.
“Vâng thưa ngài.”
Chỉ thấy gương mặt Trác Duẫn nhăn nhó khó coi vô cùng. Vài giây sau hắn đã lên giọng mà ra lệnh.
“Trải khăn, nằm xuống mà ngủ ở đây. Bất kì khi nào nửa đêm tôi cần đi đâu, bản thân ngươi vẫn biết cách để mà hầu hạ. Đừng để tôi mua về một đôi mắt mà phải cảm thấy thật phí tiền!”
Vừa nói, vừa ra hiệu vào chỗ trống bên cạnh giường hắn. Đang ngầm ra lệnh cô phải nằm xuống.
Trác Mân làm sao dám cãi lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-yeu-su-me-luyen-doc-nhat/3597200/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.