Chuyển ngữ: Mic 
Thư viện của Nam Thành Nhất trung không lớn, chia thành khu vực kho sách – cho mượn sách và khu tự học. 
Trên chiếc bàn dài bằng gỗ khu tự học là mấy học sinh lớp mười hai đang vùi đầu khổ não. 
Ân Chi Dao ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, ló đầu ra khỏi quyển sách giáo khoa tiếng Anh, nghệch ngoạc chép lại bài khóa, thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc nhìn Trình Vọng ngồi bên cạnh cô. 
Trình Vọng rất nhanh đã hoàn thành xong một mặt bài thi toán tổng hợp, lật sang mặt khác. 
Mặt trời buổi hoàng hôn xuyên qua cửa sổ phản chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của anh, hắt một tầng ánh sáng dìu dịu, lặng lẽ mà bình yên. 
Ngón tay thon dài cầm một góc bài thi, tay kia cầm bút, nhanh chóng tính toán trên giấy nháp. 
Nét chữ rất đẹp, cho dù chỉ là tiện tay viết. 
Suy nghĩ của Ân Chi Dao toàn bộ đều đặt trên người thiếu niên bên cạnh, biết anh cầm bút gõ đầu cô. 
“Ui.” Cô bị đau kêu lên nho nhỏ. 
Ngòi bút của Trình Vòng gõ lên quyển sách của cô: “Em vẽ hay chép bài khóa thế?” 
“Bài khóa đó.” 
“Chép lại.” 
“Gì chứ! Mơ đi!” 
“Gà bới quá, chép lại!” Trình vọng lặp lại: “Chép đàng hoàng.” 
Ân Chi Dao đã chép được ba lần rồi, giờ Trình Vọng bảo cô chép lại, hơi quá đáng rồi đó nha! 
“Giáo viên tiếng Anh đâu có quy định chữ viết.” Cô nhìn nét chữ tiếng Anh có cảm giác nghệ thuật gờ-rá-phi-ti dưới ngòi bút, làu bàu: “Anh còn quản lắm thế làm gì.” 
“Anh cũng không thể quản em.” Trình Vọng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-vong/226864/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.