Chuyển ngữ: Mic 
Ân Chi Dao cũng không biết vì sao mình lại kỳ lạ như vậy. Lúc trước cô và một đám con trai trong xóm nhỏ đánh nhau, có u có bầm cũng không hề rơi nước mắt. 
Phiền muộn tuổi thanh xuân, thật là nhiều quá đi mất. 
Ngón tay hơi chai của Trình Vọng xoa xoa khóe mắt cô, đầu ngón tay khẽ gạt đi ẩm ướt. 
Anh vuốt đầu ngón tay, khó tin thốt lên: “Úi, khóc thật rồi?” 
“Không có.” Ân Chi Dao né người, lùi về sau mấy bước, dùng ống tay áo lau lau mắt: “Cát bay vô thôi.” 
Trình Vọng hiển nhiên không tin, khoanh tay nhìn cô: “Khóc thì khóc thôi, còn cát bay vào gì chứ. Nam thành xanh hóa tốt như vậy, đâu ra cát bay cho em.” 
Ân Chi Dao bị anh nói đến cứng miệng, chỉ có thể cắn răng, chắp tay sau lưng, cố gắng đè nén lệ trong mắt. 
Điên mất thôi, cô sao lại biến thành như vậy! 
Chịu không nổi bản thân như thế! 
Trình Vọng đối diện với con gái đang rơi nước mắt thì thật sự có chút không biết làm sao, kiên nhẫn hỏi thăm: “Rốt cuộc sao lại khóc vậy, anh đâu có bắt nạt em đâu.” 
Ân Chi Dao lắc đầu thật mạnh. 
“Em không chịu nói, vậy anh chỉ có thể đoán thôi.” 
Ân Chi Dao nghẹn đỏ mặt, vội lên tiếng: “Anh đừng có mà đoán bậy!” 
Trình Vọng có chút khó hiểu nhìn cô bé trước mặt, lại hỏi: “Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không? Có chuyện gì anh trai có thể giúp em?” 
Ân Chi Dao vẫn lắc đầu như cũ, vừa nghĩ “Sao anh lại tốt thế chứ”, vừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-vong/226862/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.