Chương trước
Chương sau


.
.
Khải Nghệ nhếch cao một bên khoé môi tà tà cười, dám gọi thẳng tên của hắn,lại thêm một tội đáng chết nữa!
“Ngươi… Ngươi vào bằng cách nào? !” Một kẻ kinh hoàng mà kêu lên, bên ngoài có mấy chục người đang canh gác ah! Nếu không phải nhìn thấy một vết máu đỏ tươi tô điểm trên chiếc trường bào trắng toát của Khải Nghệ, thì gã còn tưởng rằng kia mấy chục tên lính gác ngoài kia hiện giờ đều đang ngủ!
“Các ngươi muốn hai tay giao người, hay là muốn ta phải động thủ?” Liếc xéo sáu tên phế vật hiện đã run lẩy bẩy, Khải Nghệ không khỏi tức điên lên, là quan chỉ huy cao nhất Tây Vực, thế nhưng lại bị sáu tên vô dụng này chà đạp, thật sự là muốn hắn XXX chết mà!
“Ngoan ngoãn đem người giao cho ta, ta còn có thể bảo đảm cho các ngươi được toàn thây.”
“Ngươi… Khải Nghệ, ngươi đừng quá kiêu ngạo!” Một đám người tuyệt vọng kêu to, giống như là mong mỏi sẽ có những thị vệ khác nghe được tiếng của bọn chúng sẽ lập tức chạy tới, “Những người khác… Những người khác rất nhanh sẽ đuổi tới đây!”
“Đáng tiếc là các ngươi không kịp chờ tới lúc đó.” Khải Nghệ bũi môi tiếc hận, kiếm quang chợt lóe, đầu của một tên đã lăn xuống dưới đất
“Huynh, các huynh đệ, lên!” Năm tên còn lại đều đồng lòng xông lên, với ý đồ lấy nhiều thắng ít. Không may, chưa đến một khắc, chỉ còn lại một tên đang đứng, năm tên còn lại khi ngã xuống đều giống y như lời Khải Nghệ nói lúc trước, không có ai toàn thây cả.
“Thế nào? Ta rất giữ chữ tín đi?” Khải Nghệ không thèm để ý tới tên còn lại, lập tức đi tới chỗ người đang bị khóa. Liếc thấy người kia một thân toàn là máu, y phục bị xé rách vứt ra đằng sau, trong lòng đột nhiên như bị bóp thắt lại, rốt cuộc không thể nào giữ được tỉnh táo.
“Khốn khiếp, các ngươi đã làm gì y? !”
“Ta… Chúng ta… Chúng ta chỉ là chuốc… Chuốc y uống xuân, xuân dược mà thôi.” Tên còn lại cũng không thể nào đứng thẳng được nữa mà tê liệt ngã xuống ra đất.
“Xuân dược?” Đôi mắt hẹp dài lộ ra sự nguy hiểm, dùng kiếm chém đứt khóa sắt, cởi áo khoác bao lấy thân thể gần như trần trụi của ái nhân, Khải Nghệ không chút hoang mang đem nam nhân ôm ngay vào lòng, hắn vẫn tao nhã, tự tại tựa như Hoàng đế Bắc quốc ngay cả khi sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm nếu thị vệ Bắc quốc tuỳ thời đuổi tới đây,
Bóng dáng cao lớn trong nháy mắt liền biến mất ở cuối hành lang của đại lao,mà tên quản ngục vẫn còn thở hổn hển, cuối cùng cũng té trên mặt đất, đã tắc thở. Đại lao yên tĩnh, khắp nơi đều toả ra mùi máu và hơi thở của sự tử vong, giống là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thân thể… Nóng quá…..
“A…” Tay vô thức mà tóm lấy vạt áo của người phía trên, nhất thời cảm giác đau đớn nơi đầu ngón tay làn tràn ra khắp cơ thể đau đến thấu xương. Giây tiếp theo, cổ tay đã bị người bắt được, mạnh mẽ ngăn cản.
“Đừng lộn xộn.” Khải Nghệ nhíu mày nhìn một mảng đỏ hồng trước vạt áo, đồng thời đè lại bàn tay đang lộn xộn của Tinh Diệm, sau đó chậm rãi di chuyển bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy những ngón tay như đã bị gãy , mà lấy lụa trắng nhanh chóng băng bó lại.
“Đau…” Thân thể không thể chịu đựng thêm đau đớn hơn nữa cơ thể lại nóng lên, khiến Tinh Diệm không nhịn được mà rên rỉ ra tiếng. Thật vất vả sự tra tấn trên tay mới ngừng lại, nhưng mà, sự động chạm tiếp theo lại khiến y phải kêu lên.
“Không… Buông! Cút… Cút ngay!” Ý thức vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là phản kháng theo bản năng.
“Ngươi hiện giờ rất khó chịu có đúng không? Nếu muốn được thoải mái thì ngoan ngoãn đừng nên lộn xộn nữa.” Cẩn thận đem người nằm ở trong lòng nhẹ nhàng đặt lên tấm thảm bằng lông dê mềm mại, sợ chạm đến những vết thương trên lưng làm y cảm thấy đau đớn hơn. Bản thân Khải Nghệ cũng không rõ vì sao mà mình lại lo lắng cho y nhiều đến như vậy. Quên đi, hắn chỉ là không muốn món đồ chơi của hắn bị hỏng sớm như vậy thôi.
“Cút…” Vì sao? Thanh âm này rất quen thuộc! cả giọng nói trầm thấp đầy từ tính… Không cam lòng mà cố sức mở ra đôi mắt, trước mắt chỉ là một mảnh rất mơ hồ.
“Nhận ra ta không? —— chủ nhân của ngươi.” Cuối cùng cũng tỉnh rùi sao.
“… Khải… Nghệ?” Y suy yếu phun ra hai chữ,này, đâ là ảo giác trước khi chết đi? Cho dù là không cam lòng vì món đồ chơi bị cướp mất đi, thì tên cầm thú kia cũng không có khả năng liều mạng mạo hiểm lớn như vậy để tới mang y trở về .
Nhìn chăm chú vào người thoáng giãy giụa dưới thân, bởi vì chịu sự kích thích xuân dược mà da thịt trở nên nóng và đỏ hơn, đôi mắt mở to vì đau đớn cùng với dục vọng mà ngân ngấn lệ mờ ảo, đôi mày kiếm xinh đẹp cũng nhanh chóng nhăn lại, đôi môi cánh hoa bị thương mà phát ra những tiếng rên rỉ và thở dốc đứt quãng… Khả năng chịu đựng của Khải Nghệ cho dù có lớn đến đâu, cũng chỉ đến như vậy mà thôi. Bất chấp y hãy còn đang bị thương, hắn cúi đầu hung hăng hôn lên trên đôi môi y, mở ra hàm răng đang cắn chặt của y, đem phần lưỡi đẩy vào, mạnh mẽ đoạt lấy.
“Ô…” Nụ hôn thô bạo khiến Tinh Diệm thiếu chút nữa thì hô hấp không thông, mà dục hỏa do nụ hôn bày sinh ra thì lại không thể nào thu hồi lại được.
“Không… Đừng chạm vào ta!” Nếu còn tiếp tục nữa chỉ sợ y sẽ không khống chế được mình.
“Đừng chạm? Ta sợ lát nữa thôi chính ngươi sẽ phải cầu xin ta chạm vào ngươi đó?”
“Ngươi…” Thật sự không chịu nổi những trêu chọc ác ý của Khải Nghệ, y không để ý tới hậu quả mà nắm chặt bàn tay vung một nắm đấm vào mặt Khải Nghệ.
“Lúc này ngươi vẫn còn phản kháng?” Món đồ chơi của hắn thế nhưng phản kháng lại với chủ nhân của nó! Vốn bởi vì y đang bị thương, hắn còn đang tính toán nên đổi xử với y ôn nhu một chút, nhưng hiện tại xem ra không cần nữa rồi! Khải Nghệ quyết định không dung túng y nữa mà bắt tay vào việc giáo huấn. Không tốn sức chút nào mà chế trụ được hai tay của Tinh Diệm, lấy đai lưng trói chặt lại. Một tay mạnh mẽ mò mẫn vào trong tiết khố của y, lão luyện nhu lộng địa phương mẫn cảm của y vì bị xuân dược phát huy tác dụng mà trở nên nóng bỏng lạ thường. Vươn ngón tay nhẹ nhàng mân mê hình xăm tuyệt mỹ trên phân thân.
“Không… A… A!” Dục hỏa đốt người, khiến y không thể chịu đựng mà đứng lên, không tiếng động mà chỉ hi vọng được khát cầu nhiều hơn. Thân thể vốn đã bị dãy dỗ qua không thể nào chống lại được sự khiêu khích của Khải Nghệ. Chỉ sau chốc lát y liền khuất phục dưới sự dạy dỗ khiêu khích trong tay hắn.
“Ngoan ngoãn nghe theo ta.” Thanh âm trầm thấp giảo hoạt dụ hống y, tay cũng nhanh chóng đem hai chân của y tách rộng ra lộ rõ phân thân đang đứng lên.
“Đừng… Đừng như vậy… A a.” Tư thế khuất nhục khiến Tinh Diệm thấy xấu hổ muốn chết, lung tung phản kháng, hai tay bị trói vô tình tóm lấy mái tóc dài của Khải Nghệ, như là sợ hắn sẽ rời đi vậy.
“Kêu tên của ta.” Một tay đùa bỡn phân thân đã chảy ra chất lỏng trong suốt, tay kia thì tiến tới phía sau của y , ngón trỏ cùng ngón giữa mạnh mẽ di chuyển bên trong , có chạm vào huyệt khẩu, chỉ là không có thâm nhập vào trong.
“Khải… Nghệ…” Y chịu không nổi, thật sự chịu không nổi! Vô lực lắc đầu, nói ra những câu nói đứt quãng, mà khi Khải Nghệ gia tăng tốc độ vuốt ve bên dưới rốt cuộc cũng xuất ra.
Y rên rỉ nức nở khóc la thế này lại khiến cho dục vọng của Khải Nghệ bùng cháy mãnh liệt hơn, muốn nhìn y, nghe thanh âm của y, muốn làm cho y thấy hưng phấn —— Khải Nghệ rất không tình nguyện mà phát hiện ra sự thật này. Ngón tay dùng sức mà đỉnh vào phía trong, đâm vào hậu huyệt bé nhỏ của người đang vì cao trào mà co rút.
“A a!” Cấm địa chưa kịp thích ứng với vật lạ đột ngột bị hai ngón tay xâm nhập, khiến cho Tinh Diệm nhịn không được đau mà thở ra, theo bản năng kẹp chặt hai chân, thế nhưng Khải Nghệ lại không cho phép hành động đó của y, ngược lại lấy một cái đệm lót dưới thắt lưng y, muốn nơi tư mật của y hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn.
“Không… Đừng nhìn… A a a!” Ngón tay của Khải Nghệ chậm rãi thong thả mà rút ra, móng tay chậm rãi chọc mạnh vào nội bích, lúc sắp đi ra lại hung hăng đâm trở vào.
“A… Đừng… Đau quá…” Thình lình bị đánh thật sâu khiến Tinh Diệm không quản đau đớn mà nắm chặt tay lại.
Khải Nghệ nhíu mày, hắn cũng không muốn những ngón tay hắn vất vả nối xương lại bị gãy lần nữa , lập tức cởi bỏ dây trói trên tay của Tinh Diệm, tay trái tóm lấy tay phải đang bị thương của y, để ngăn ngừa y tự làm bị thương chính bản thân mình. Bắt lấy tay trái của y đang quơ quào trong không khí mà đặt lên trên vai mình.
Ngón tay đột ngột rút ra khiến hạ thân của Tinh Diệm thấy trống rỗng, mà đúng lúc xuân dược lại mạnh mẽ phát huy tác dụng mãnh liệt của nó, y khó nhịn được mà vặn vẹo va chạm thân thể với Khải Nghệ, tay ôm chặt lấy đầu hắn.
“Muốn liền cầu xin ta đi.” Vẫn là ngữ khi ngạo mạn như thường, Khải Nghệ xấu xa dùng đầu gối khiêu kích phân thân đang trướng đau ở giữa hai chân y, ở bên tai của y lẩm bẩm thổi khí, tiếp tục trêu chọc.
“Buông ra… Hỗn… Hỗn đản!” Y sẽ không cầu hắn! Y có chết cũng không cầu hắn! Tay trái vô lực định đẩy đầu gối của Khải Nghệ ra, không ngờ lại bị hắn bắt lấy, mạnh mẽ đặt lên trên phân thân của chính mình.
“Đây là sự trừng phạt vì ngươi dám nhục mạ chủ nhân của ngươi, nô lệ của ta.”
“Không muốn… Đừng…….Buông, buông! !” Nhục nhã rõ ràng thế này khiến y không khỏi run rẩy lcả người, tiếc rằng Khải Nghệ cầm tay y không buông, còn được một bước muốn tiến một thước đưa tay y đến vuốt ve bên dưới của mình.
.
.
.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.