Chương trước
Chương sau


“Nghệ, ngươi đang nói cái gì đó?” Lan quả nhiên không hiểu rõ cho nên nhăn mi lại, thăm dò thái độ của hắn, “Ngươi hối hận sao?”
.
“Hối hận?” Khải Nghệ cười lạnh một tiếng, nói đùa hay sao, hắn thậm chí còn không biết hai chữ hối hận đó viết như thế nào !
.
“Nghệ, ta thật sự rất thích Túc.”
.
“Uhm?” Lan từ lúc nào cũng bắt đầu nói những lời khó hiểu như vậy nhỉ? Huống chi Lan vốn là người cho dù có chết cũng quyết không thừa nhận chuyện mình thích một nam nhân.
.
“Tuy rằng, ta cùng với Túc hay giận dỗi nhau, thế nhưng ta vẫn rất thích hắn.” Lan bất đắc dĩ cười cười, nụ cười tuyệt đẹp nhưng lại ẩn chứa một loại tuyệt vọng, “Biết rõ là không có khả năng , nhưng vẫn muốn ngày ngày được ở bên hắn, cùng một chỗ với hắn, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần được nhìn thấy hắn ta liền rất vui vẻ. Nghệ, ngươi có biết loại cảm giác này hay không? Cảm giác khi thích một người, cảm giác khi truy tìm theo thân ảnh của hắn, nắm giữ từng nụ cười của hắn, từng cái nhăn mày của hắn, muốn chia sẻ tất cả những hỉ nộ ái ố của hắn. Nghệ, nếu hiện tại ngươi không chịu đuổi theo, thì sau này ngươi nhất định sẽ thấy hối hận”.
.
“Lan, ngươi đang nói cái chuyện quái quỷ gì vậy?” Khải Nghệ khinh thường nhếch miệng nói, “Những lời này ngươi nên đi nói với Túc thì thích hợp hơn, hắn chờ những lời này không biết đã chờ bao lâu rồi đó.”
.
“Nghệ!”
.
“Được rồi, nếu vết thương đã không còn gì đáng ngại thì ngươi có thể trở về, bằng không lát nữa Túc lại tới đây kiếm ta đòi người bây giờ.” Khải Nghệ phất tay, ngồi xuống trước bàn, chuẩn bị công việc.
.
“Nghệ.” Lan thở dài, “Đừng làm những chuyện khiến bản thân mình phải hối hận.”
.
………….
.
Lão muốn giết y! Lão nhất định phải giết chết y!
.
Lời nói bị bỏ ngoài tay khiến Tào Nhân Dư tức giận tới mất cả lý trí, tay nắm chặt trường tiên, hắn hận đắc cắn răng: “Để ta xem là miệng của ngươi lợi hại hay là trường tiên của ta lợi hại!” Trường tiên vừa định quất xuống, lại bị một người đứng bên cạnh ngăn cản lại: “Tướng quân, thuộc hạ có biện pháp có thể khiến ngài nguôi giận.”
.
“A? Nói nghe thử xem.” Mấy ngày này chỉ toàn đánh với đập khiến cho lão thấy phiền lắm rồi, khó được có được trò tiêu khiển thú vị khác.
.
“Không bằng…”
.
Nhìn nụ cười của Tào Nhân Dư càng lúc càng tà ***, Tinh Diệm chỉ biết hình phạt sắp tới cũng sẽ không mấy dễ chịu gì. Thế nhưng đến khi thị vệ mang tới một chén nước có chứa một chất lỏng màu đỏ tỏa ra mùi hương ngọt ngào dễ chịu, y mới hiểu được dụng ý dơ bẩn của bọn chúng.
.
“Biết đây là cái gì không, Tinh tướng quân?” Tào Nhân Dư cười lạnh, “Đây chính là độc dược khó tìm, đừng thấy tên của nó như vậy, khi ngươi uống nó rồi đảm bảo nó sẽ khiến phải dục tiên dục tửu.”
.
“Độc dược” kỳ thật là tên gọi của loại xuân dược quý giá nhất của Tây Vực, bởi vì dược lựa của nó có tác dụng ngang với thuốc độc, cho nên nó mới có cái tên này. Nghe nói loại thuốc này chỉ có ở trong hoàng cung đại nội mới gặp được, nếu là người bình thường thì không thể may mắn mà thấy được loại cực phẩm trong xuân dược này.
.
“Đến, uống vào rồi, để chúng ta được nhìn xem đại tướng quân của Tây Vực nhiệt tình cùng *** đãng tới cỡ nào.”
.
(sau khi truyen Hoan se up ban Word, xin cac ban khong reup lai o bat cu trang nao, xin cam on)
.
Cằm bị kéo ra, một chén nước đầy độc dược được đổ hết vào trong miệng y, Tinh Diệm chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng chóng mặt, vứt bỏ kiềm chế, y cúi đầu liều mạng muốn đem mọi thứ nôn ra hết. Cho dù phải chết, y cũng không muốn chết dưới phương thức mất hết tôn nghiêm và nhục nhã như thế này được!
.
“A, nhìn xem ta phát hiện ra cái gì này?” Sự giãy giụa Tinh Diệm đã làm cho y phục vốn đã bị trường tiên quất tả tơi nay liền bị tàn phá hết, khiến cho Tào Nhân Dư dễ dàng phát hiện ra hình xăm con hổ ở bụng y.
.
“Nguyên lai ngươi sớm đã bị tên Khải Nghệ kia thượng rồi ah , còn bày đặt giả vờ thanh cao gì nữa?” Tào Nhân Dư nở nụ cười – *** đãng xé rách toàn bộ y phục của Tinh Diệm, “Thì ra Tinh đại tướng quân của chúng ta chẳng qua cũng là hạng nam kĩ thấp hèn mà thôi, hơn nữa còn là một tên tiện nhân ở trước mặt kẻ địch cũng có thể mở rộng hai chân ra nữa chứ!”
.
“Câm mồm, câm mồm!” Vẫn cứ tưởng đối với những chuyện xảy ra bản thân đã sớm chết lặng, thế nhưng những lời nói tàn nhẫn của Tào Nhân Dư vẫn giống như lưỡi dao cứa sâu vào xé nát trái tim y.
.
“Làm cũng đã làm rồi, còn sợ người khác nói sao?” Tào Nhân Dư âm lãnh cười, “Như vậy vừa đúng lúc, chỉ lát nữa thôi, ta cam đoan ngươi sẽ thích thú tới cực điểm.”
.
“Ngươi… A!” Một trận run rẩy mãnh liệt đột nhiên từ hạ thân truyền tới khiến y thất thanh kêu lên, ngay sau đó, một cỗ nhiệt khí từ bên dưới xông thẳng tới đỉnh đầu, kêu gào như muốn đốt cháy cả cơ thể y đến tận cùng.
.
“A, nhanh như vậy liền phát tác rồi sao? Thật đúng là thuốc tốt mà.” Tào Nhân Dư ánh mắt chớp chớp nhìn theo từng giọt mồ hôi từ trên thân thể tuyệt mỹ của Tinh Diệm chảy xuống dưới, khó trách tên Khải Nghệ kia lại ra tay với y, nếu là lão, lão cũng sẽ không thể nhịn được loại dục vọng này rồi! Hưng phấn cực độ mà đứng lên, lão từng bước đến trước mặt Tinh Diệm, “Ngươi thật sự là vưu vật tuyệt đẹp nhất mà ta từng thấy trên đời. Trời sinh *** đãng thấp hèn. Ngươi xem, ngươi nơi này đã ướt sũng rồi.” Bàn tay lão lần mò dần xuống dưới thân y, dùng sức nắm chặt lấy phân thân của y.
.
“Buông!” Y kịch liệt phản kháng, thế nhưng càng cố gắng kiếm chế lại càng khiến cho tác dụng của thuốc phản ứng ngược lại, chấn động dẫn tới việc nội thương lúc đầu tái phát, miệng chảy ra một lượng máu lớn, ý thức dần dần mơ hồ, y không bao giờ … không bao giờ …….. để ý đến bất kì chuyện gì nữa, dù sao y cũng muốn mau chết sớm, không phải sao? Chỉ là, y thực sự muốn tự tay giết chết cái tên Tào Nhân Dư kia!
.
“Tào tướng quân, Lưu công công tìm ngài, nói là Hoàng Thượng muốn gặp ngài, muốn ngài lập tức đi ngay.”
.
“Nói cho hắn biết ta lập tức đến ngay.” Tào Nhân Dư vì chơi chưa tận hứng đã bị quấy rối, lão quát to một tiếng, thật là mất hứng mà!
.
“Các ngươi ở trong này cứ từ từ chơi đùa trước, cẩn thận nhớ đừng đem y đùa chết, ta trở về sẽ còn nhiều trò vui để cho y hưởng thụ hơn nữa.”
.
“ Đã biết, tướng quân.” Năm sáu tên thuộc hạ đã sớm bị một màn kích thích trước mắt khiến cho tất cả nhiệt huyết sôi trào, không chờ kịp nữa rồi. Đợi Tào Nhân Dư vừa đi liền lập tức hóa thành hổ đói vồ mồi đồng loạt xông tới.
.
“Cút… Thả ra!” Có tên thô bạo xé rách y phục trên người y, kéo căng tóc y, giống như là muốn đem y ra xé nát. Tinh Diệm trước mắt là một mảnh tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy, cật lực nhịn xuống cảm giác ghê tởm lại, ngọn lửa trong cơ thểnhư thiêu như đốt, huỷ hết cảm giác cùng lý trí của y, chỉ còn sót lại có dục vọng, sự *** loạn vì bị tra tấn, chà đạp. Thế nhưng, mặc dù như thế, dù rằng thân thể đã không còn chịu khống chế nữa, y vẫn quật cường cắn môi, mùi vị của máu lan tỏa khắp trong khoang miệng, y cho dù có chết cũng không muốn kêu rên một tiếng nào, đây là tôn nghiêm duy nhất còn sót lại của y. Thân thể đã muốn phản bội chính mình, y tuyệt đối không muốn tinh thần cũng buông xuôi!
.
“Cút…” Lần khí thế lần này đã yêu đi rất nhiều, giống như dã thú rên rỉ trước khi chết. Không ngờ máu cũng từ đó mà trào ra khỏi miệng, dọc theo đôi má gầy gò mà chảy xuống dưới đất.
.
“Uy, hắn không phải là cắn lưỡi tự vẫn đó chứ?” Một gã quản ngục nhìn thấy sự khác lạ trên người y vội nói nói, “Vậy phải làm sao bây giờ? Tướng quân nói là muốn hắn còn sống đó!”
.
“Hừ, muốn cắn lưỡi tự sát cũng phải xem xem là hắn có còn đủ sức lực hay không đã.” Một tên khác không cho là đúng nói, “Còn không bằng thừa dịp hiện tại mà chơi cho thật đã, đợi đến khi tướng quân trở về chúng ta sẽ không có cơ hội chơi đùa nữa đâu.”
.
“Phải đó. Ngươi cũng quá nhát gan rồi.” Tất cả bọn chúng đều cười nhạo gã nói chuyện đầu tiên.
.
“Bất quá, khó trách cái tên Khải Nghệ kia lại đi thượng y, nhìn y mà ta cũng không nhịn được mà muốn bắn rồi.” Một tên liếm liếm môi, nụ cười – *** đãng cởi quần của chính gã xuống, “Các huynh đệ xin lỗi ta thượng trước rồi nói sau nha.”
.
“Ha ha ha, ngươi cũng đừng có thô bạo quá, đến lúc đó đùa chết y rồi xem ngươi làm sao giao phó.” Mọi người lại là một trận cười to, “Nhớ nhẹ tay một chút, chúng ta ai cũng đều muốn nếm thử xem tướng quân chỉ huy cao nhất của Tây Vực có tư vị như thế nào.”
.
“Yên tâm.” Thanh âm không lớn không nhỏ từ đâu truyền đến, nhẹ nhàng bay vào tận trong lỗ tai của mỗi người, “Trải qua sự dạy dỗ của Bổn Vương, thì tư vị của hẳn tuyệt đối sẽ không kém đâu.”
.
“Thật vậy sao? Ha ha ha…” Bọn chúng đang cười một nửa đột nhiên dừng lại, sau đó thì không hẹn mà gặp đều đồng loạt quay đầu lại, “Ngươi, ngươi là ai? Dám xông vào đại lao!”
.
“Hừ.”Nam nhân cao lớn khinh thường hừ lạnh một tiếng, quả nhiên là một đám ngu ngốc, hắn đã nói đến mức đó rồi, mà bọn chúng lại vẫn còn hỏi hắn là ai vậy. Dám động vào món đồ chơi của hắn, hắn quyết sẽ khiến cho tất cả bọn chúng đều phải xuống địa ngục!
.
“Từ từ.” Một kẻ nhanh nhẹn có phản ứng, “Vừa rồi hắn vừa mới nói đã trải qua sự dạy dỗ của bản vương, như vậy, hắn là…”
.
Chính là Khải Nghệ? !
.
“Ngươi, ngươi là Khải Nghệ?”
.
.
.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.