“Răng rắc”
Sau tiếng va chạm nặng nề, lại vang lên một tiếng giòn giã, Mị Thi tộc nhân biết, đó là tiếng xương cốt bị gãy.
“Cha!”
Nghe được âm thanh này, tiểu Mị Thi thật sự khóc òa lên.
Ban nãy, đôi con ngươi có phiếm hồng bao nhiêu, nước mắt vẫn không rớt xuống. Đến khi chứng kiến Soviet từ trên không động rớt xuống mặt đất một cái nặng nề, khiến cho tầng tầng bụi đất mù mịt cuồn cuộn lên, lại phát ra âm thanh xương cốt gãy vỡ, tiếng khóc đang nín nhịn trong miệng bỗng chốc vỡ òa.
“Hắn không có chuyện gì đâu. Chỉ là chưa thể tỉnh lại!”
Tô Đông Thi như không có chuyện gì xảy ra, lắc lắc cánh tay trái. Cánh tay phải dùng sức nắn một cái, nơi gấp khúc trên cánh tay trái liền lành lặn trở lại, tuy rằng có đôi chút chưa điều khiển được, nhưng nhìn đến Soviet không có việc gì, liền cảm thấy tổn thương này của y không tính là gì, qua ngày mai có thể hồi phục lại hoàn toàn rồi.
Y muốn bảo vệ sủng vật của y, thương tổn này có trải qua thì hề hắn gì.
Tô Đông Thi cực kì hài lòng nghĩ.
Tâm tình y vốn đang không tệ.
Từ lúc Soviet biến mất sau khi nhận đồ vật của nó, nếu như nó không phải là tân tộc nhân, y rất muốn đem nó vứt đến chỗ nào đó xa thật xa, càng nhìn càng thấy chướng mắt. Nhưng mà đó là trước đây. Còn hiện tại, dù lời nói quan tâm đối với Soviet nghe có phần hơi giả tạo, nhưng thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thi-gia-toc-trung-duy-nhat-nhan-loai/3253228/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.