Trong không gian yên tĩnh, Soviet chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình vọng lại. Không có bất kì người nào nói cho hắn biết đây là đâu, ai vừa lên tiếng.
Hết thảy chỉ có hắn cùng cánh tay kia. Chỉ có nhiêu đó mà thôi.
Thời gian dần trôi, Soviet cũng không biết chính mình đã trải qua bao lâu, dù nguyện ý hay không nguyện ý, mệt mỏi hay không mệt mỏi, cánh tay kia vẫn cứ khăng khăng lôi y về trước.
Cánh tay như có như không cứ một mực đi thẳng theo con đường vô hình dưới chân.
Cứ đi, đi tới, đi cho đến lúc thời gian trôi qua thật lâu, mệt mỏi lăn lốc, đến khi Soviet không còn một chút sức lực, trong đầu đột nhiên nhớ ra, ngoại trừ tiếng thở hắt ra cùng câu nói bí ẩn ban nãy, sau đó cũng không có bất kì âm thanh nào vang lên. Soviet có dùng đủ mọi cách để thăm dò, từ nhỏ nhẹ hỏi thăm đến dụ dỗ, uy hiếp, âm thanh kia cũng không phát ra lần nào nữa.
Soviet bắt đầu hoài nghi có phải chính mình gặp ảo giác rồi không. Một mình một cõi yên tĩnh như thế này, phát sinh ảo giác cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Nhưng mà đúng như vậy thì có làm sao. Cái gì cũng có thể biết được sự thật a!
Soviet nảy sinh một chú ý trong đầu. Này cũng có thể coi như là trực giác của hắn đi.
Còn đang cẩn thận đem ý nghĩ của mình ra phân tích lại một lần, cánh tay kia đã chủ động buông Soviet ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thi-gia-toc-trung-duy-nhat-nhan-loai/3253227/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.