“Cha, người không thích con tặng đồ vật cho người sao? Nhưng mà đây là đồ vật tốt nhất mà con có đó, con không còn thứ gì nữa đâu!”
Tiểu Mị Thi tuy rằng so với Mị Thi tộc nhân bình thường hiếu động hơn, nhưng mà rớt nước mắt gì đó đối với nó cũng là chuyện đòi hỏi cao rồi, cương thi làm sao mà khóc được. Tuy vậy, hai mắt của nó cũng đã phiếm đỏ, trong giọng nói cũng đã mang theo vài phần nức nở.
Nói xong mấy câu kia, nó đã không còn vẻ mặt phấn khích như ban nãy, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt tín vật trên tay đang hướng về phía Soviet nhanh chóng rụt trở về. Nó cúi đầu, một câu cũng không nói, chỉ chăm chăm nhìn lấy bàn tay nắm chặt của mình. Im lặng hồi lâu, mới hé mở bàn tay ra, nhìn đồ vật bên trong đó, cả người tràn đầy dáng vẻ thất vọng.
“Đâu đâu! Ta thật là cao hứng đó. Đúng đúng. Thật sự rất là cao hứng đó.”
Soviet nhanh chóng phục hồi trạng thái bình thường, nhìn thấy tiểu Mị Thi biểu tình đau thương thế kia, trong lòng áy náy muốn chết. Tiểu Mị Thi tặng lễ vật cho hắn, hắn vẫn còn đang ngây người ra, bây giờ hoàn hồn lại liền hướng nó xin lỗi, a, thật sự thất thố rồi.
“Thật sao?”
Tiểu Mị Thi nghe Soviet nói như thế, liền ngẩng đều lên, nhìn đến dáng vẻ cực kì thâm tình của Soviet, mới đem tín vật kia đến trước mặt hắn. Soviet cúi đầu nhìn bàn tay chậm rãi hé mở của tiểu Mị Thi, tiểu Mị Thi nhìn Soviet cười đến vô cùng vui vẻ.
“Tất nhiên rồi. Phải rồi, để cho ta nhìn xem là con tặng ta vật gì đi!”
Hắn khiến cho tiểu Mị Thi không vui rồi đúng không. Đè nén cảm giác tự trách ở trong lòng, Soviet không dám nhìn đến Tiểu Mị, tại sao càng lúc càng thấy áy náy như thế này?
Vốn là muốn dời đi sự chú ý một chút, Soviet liền nhìn đến đồ vật trong tay Mị Thi, sau đó ngây ngẩn người ra.
Nguyên lai là hắn còn nghĩ, tiểu Mị Thi tặng hắn mấy thứ đồ vật kì quái kiểu như xương sọ các kiểu, hoặc là mấy thứ đồ chơi mà tiểu hài tử hay ngoạn, tốt hơn một chút chính là mấy món bảo vật mà tiểu hài tử dùng lâu rồi.
Không phải là đồ vật bình thường cũng không sao, quan trọng là tâm ý hết.
Cho dù tiểu Mị Thi có thật sự tặng cho hắn mấy cái xương trắng gì thì hắn cũng sẽ cắn răng mà nhận, chỉ cần không khiến cho tiểu Mị Thi buồn bã là được rồi. Hắn tuyệt đối không muốn cho tiểu Mị Thi hồn nhiên như thế này bị tổn thương đâu.
Nhưng ngoài ý muốn của hắn, trên tay tiểu Mị Thi không phải là đồ chơi con nít hay xương sọ biến thái, mà chính là một mảnh trong suốt màu đỏ tươi, hình như là lưu ly, cũng có khi là ngọc đi? Bàn tay tiểu Mị Thi nhỏ nhắn, mảnh ngọc còn nhỏ nhắn hơn. Màu sắc tinh xảo, nhìn một cái liền không thể dời tầm mắt.
Nhìn một cái, liền nhìn thật lâu, sau đó tay không nhịn được mà cầm lấy vật nhỏ trong tay tiểu Mị Thi lên nhìn cho rõ.
Vừa chạm vào vật nhỏ, liền cảm giác lạnh đến thấu xương, chính mình không khỏi rùng mình một cái.
Mà cái lạnh này khiến tinh thần thanh tỉnh trở lại. Cảm giác có gì đó không đúng, hắn ngẩng đầu nhìn tiểu Mị Thi, muốn nó giải thích.
Bất kể đây là vật gì, hắn cũng không thể thu lấy. Nhìn một cái cũng biết giá trị không thấp, tuy rằng tiểu Mị Thi đối hắn vô cùng thân thiết, nhưng thân thiết đến mấy cũng không thể tùy tiện tặng quà có giá trị như vậy. Tiểu Mị Thi còn nhỏ thì không hiểu chuyện, nhưng hắn là người lớn, không thể có loại suy nghĩ chiếm tiện nghi, nhất là đi chiếm tiện nghi của một đứa nhỏ.
Hắn còn muốn dặn tiểu Mị Thi phải thật cẩn thận, mảnh ngọc này lạnh như thế, đặt ở trong người lâu ngày thật không tốt.
Liền lúc ấy, Soviet phát hiện chính mình mở miệng ra nói nhưng một chút âm thanh cũng không có.
Trong đầu đột nhiên “oanh” lên một tiếng, đang lúc hắn há miệng ra, liền cảm nhận được một luồng khí lạnh di chuyển mạnh liệt trong cơ thể, khiến cho cả người muốn rét run, không ngừng lẩy bẩy.
Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Soviet kinh ngạc tột độ, quay đầu lại nhìn Tô Đông Thi cầu cứu, bản thân không hề phát giác cớ gì lại hành động như vậy, ân, coi như là bản năng đi?
Chỉ là Tô Đông Thi đối với trạng thái của hắn có vẻ như không có gì lo lắng cả. Lúc hắn quay đầu nhìn y, y cũng nhìn hắn, sau đó há miệng ra như đang nói gì đó với hắn, nhưng một chút hắn cũng không nghe được.
Ta bị làm sao thế này?
Soviet sợ hãi.
Chẳng lẽ tiểu Mị Thi hại hắn?
Ý nghĩ vừa chợt lóe liền bị chính mình dập tắt. Không không, tuyệt đối không. Tiểu Mị Thi đối với hắn vô cùng thân thiết, hắn tuyệt đối tin tưởng nó.
Thế nhưng hắn rất muốn hỏi tiểu Mị Thi một chút để chuyện gì đang xảy ra. Chí ít là giúp ngưng lại cái cảm giác lạnh như băng này mới tốt.
Soviet lại gian nan quay đầu về, nhưng chưa kịp nhìn đến tiểu Mị Thi, liền cảm giác cái lạnh trong người lại tăng thêm một tầng nữa, rất mực lạnh lẽo. Thân thể của hắn trở nên cứng đờ, sau đó, triệt để mất hết ý thức.
Trong nháy mắt trước khi hôn mê, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc toáng của tiểu Mị Thi, Tô Đông Thi thì hét lên kinh hoảng. Bất quá chỉ là mơ hồ nghe thấy, cũng có khi chỉ là ảo giác.
……….
Soviet không nhớ rõ mình đã hôn mê bao lâu. Lúc hắn tỉnh dậy, từ từ khôi phục lại ý thức, đã nhìn thấy một mảnh đen kịt. Hắn mở to mắt nhìn, xung quanh mông lung, cái gì cũng không thấy rõ.
Soviet ôm lấy đầu, đau đến nhăn mặt nhăn mũi, rồi từ tư thế nằm sấp trên mặt đất mà nâng người đứng dậy. Mấy phút sau mới có thể đứng vững, liền theo thói quen mà hướng về bên phải bước tới mấy bước. “Kịt” một cái, bàn tay như chạm chạm trúng cái gì đó. Soviet ngừng lại, lại dùng tay mò mẫm vật thể nọ, qua một lát, quả nhiên tìm thấy một chỗ nhô ra. Soviet hơi dùng lực đè xuống, “tách” một tiếng, ánh sáng lóe lên với tốc độ rất nhanh. Xung quanh mông lung bỗng chốc hiện rõ hình dáng từng thứ một. Trong phòng một mảnh sáng choang chẳng khác gì ban ngày.
Kì thật lúc này cũng chẳng phải là ban ngày. Bởi vì Soviet liếc nhìn lên vách từơng một cái, nhìn thấy đồng hồ điện tử hiển thị tám giờ tối.
Cư nhiên đã tám giờ tối rồi?
Soviet cảm thán một chút. Tám giờ thì thế nào, hắn quản ban ngày hay ban đêm, trong phòng sáng sủa là tốt rồi.
Soviet hài lòng cười, sau đó đi đến bàn học, kéo ghế ngồi xuống, hai chân bắt chéo, thuận tay từ trong đống sách trên bàn học rút ra một quyển. Giấy sách đã hơi ngã vàng, biểu thị cho dấu vết thời gian tàn phá. Soviet lật xem mấy trang, liền nhớ ra đây là quyển sách mua từ thời còn học cao trung, là tiểu thuyết, đã đọc đi đọc lại mấy lần, quen thuộc tới mức phía trước có tình tiết gì đã nhớ được phía sau chuyện gì sẽ xảy ra. Bất quá bây giờ xem lại thì coi như là ôn lại trí nhớ cũng chẳng mất mát gì.
“Haha”
Lật đến chính giữa quyển, nhìn thấy một tình tiết hài hước liền nhịn không được bật cười ha hả. Sau đó cảm thấy có chút khát. Khát thì phải uống nước rồi. Liền đem sách úp lên trên bàn, đứng dậy đi dọc theo chiếc giường ngủ, đến bên cạnh máy lọc nước rót một ly, uống xuống một hớp lớn, cảm thấy cả người cực kì sảng khoái.
Soviet uống liền mấy hớp, cảm giác hết khát rồi, lại nhìn đến giường ngủ một chuyến, đột nhiên có chút mệt mỏi.
Mệt mỏi thì đi nghỉ thôi, sách cũng đã đánh dấu rồi, lúc nào hết mệt thì lại đọc tiếp. Nghĩ như vậy, liền thả cốc nước về chỗ cũ, sau đó ngã nhào một cái lên giường. Chiếc nệm ngủ thuộc nhãn hiệu Simmon, cả người nặng như vậy úp lên vẫn có thể đàn hồi được. Chiếc chăn dày làm từ sợi bông, vô cùng ấm áp, hình như là vừa giặt xong, Soviet ôm vào lòng còn nghe thoang thoảng mùi xà phòng giặt thơm ngát.
“A”
Hắn sảng khoái thở ra một hơi đầy thỏa mãn. Sau đó trở mình, tìm một tư thế thoải mái nhất, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên, Soviet mở choàng mắt ra, bật ngồi dậy một phát thật nhanh, thần trí vốn còn đang mơ màng nháy mắt thanh tỉnh triệt để.
Nơi này! Chính là nơi này!
Từ viên ngói trên mái cho đến từng vật dụng bày trí trong phòng hắn đều vô cùng quen thuộc.
Phải rồi! Cái căn phòng này hắn đã ở hơn hai mươi năm trời rồi, làm sao có thể không quen thuộc được nha.
Nhưng mà, tại sao hắn lại ở chỗ này?
Soviet nhíu chặt mày, đầu cấp tốc suy nghĩ. Từ trong mớ rối ren, cuối cùng cũng bắt được một chút tỉnh táo. Hắn rõ ràng đã xuyên qua thế giới khác có yêu tinh có nhân loại. Hắn xuyên qua một lần là vừa vặn xuyên ngay đám cương thi, còn cùng một tộc cương thi gọi là Mị Thi sinh sống. Còn nữa, Mị Thi tộc kia có một tộc trưởng, gọi là Tô Đông Thi. Đúng rồi, hắn cùng Tô Đông Thi còn gặp tiểu Mị Thi. Tiểu Mị Thi đưa cho hắn tín vật đính hôn gì đó, hắn nhận lấy, sau đó liền cảm thấy một mảnh băng lãnh bao phủ khắp người.
Tiếp theo… tiếp theo…
Nhớ đến đó, Soviet trợn tròn mắt lên, hai tay không tự chủ nắm chăt lại.
“Phù phù phù!”
Ngồi thở dốc trong căn phòng vô cùng an tĩnh, Soviet chỉ nghe thấy tiếng thở kịch liệt kích động của mình. Bên trong ***g ngực, tim cũng muốn nhảy ra ngoài một chuyến.
Hắn đang ở căn phòng của mình, căn phòng hắn gắn bó hơn hai mươi năm. Lẽ nào hắn đã xuyên trở lại thế giới hiện đại rồi. Hay là, hết thảy những cái trước mặt chỉ là ảo giác?
Cho dù có là mơ hay là thực, hắn đều nghĩ chính mình rốt cuộc cũng còn có cơ hội nhìn thấy cha mẹ rồi!
Soviet không thể nào khống chế ý nghĩ muốn nhìn thấy bọn họ, ngay lập tức.
Hắn vốn là một người sống rất khép kín, đối với cha mẹ luôn giữ khoảng cách, thái độ nhàn nhạt, cuối tuần một lần sẽ điện thoại về nói chuyện cùng bọn họ mấy câu rồi lại thôi.
Sau khi xuyên qua, nhiều lúc cảm thấy rất ngột ngạt, mỗi lần nhớ đến cha mẹ đều cảm giác khó chịu trong người, bởi vì nghĩ rằng cả đời mình không còn nhìn thấy họ nữa.
Còn bây giờ, ở trong căn phòng quen thuộc này, thật sự rất muốn đi tìm cha mẹ để nhìn thấy họ. Cha mẹ nhìn thấy thái độ bất thưởng của hắn, hẳn sẽ lo lắng hỏi hắn có chuyện gì đúng không? Nhưng quản làm quái gì, hắn chỉ muốn nhìn thấy bọn họ.
Soviet lăn một vòng từ trên giường xuống đất, chân trần vội vã chạy đến cửa. Căn phòng vỏn vẹn mười ba mét vuông, giường cách cửa không xa, nhưng bước mấy bước này, cảm giác thật xa, đi cũng thật lâu, hô hấp thật ngưng trọng.
Kích động đến hít thở không thông, Soviet dùng bàn tay sớm trắng bệch, rung rẩy mở cửa.
Cửa vừa mở ra, liền sửng sốt một trận.
Trên gương mặt thoáng chốc hiện lên nét bi thương không gì diễn tả được.
Tại sao lại như vậy?
Hóa ra hết thảy chỉ là mơ.
Tuy rằng không phải chưa từng nghĩ tới khả năng này, nhưng trong lòng vẫn có một thanh âm yếu ớt tự lừa dối mình, nhất định không thể nào.
Dù thật sự đúng là mơ, nhưng cho hắn được nhìn thấy cha mẹ một cái thôi cũng được mà.
Soviet chỉ muốn nhìn thấy bọn họ, muốn cho bọn họ biết hiện tại hắn sống rất thoải mái, bọn họ không cần phải lo lắng cho hắn nữa.
Cha mẹ lập gia đình muộn, lúc sinh hắn ra cũng đã gần ba mươi tuổi, lúc hắn đi học đại học, bởi vì học phí rất cao, phải làm đủ thứ việc để có tiền đóng học phí, trên mái tóc cơ hồ đã nhìn thấy sợi bạc thưa thớt.
Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu như bọn họ phát hiện hắn biến mất, thì sẽ có phản ứng gì.
Hắn chỉ muốn nhìn bọn họ một cái, muốn nói cho bọn họ biết rõ tình cảnh hiện tại, đến cuối cùng, cũng chỉ là hi vọng xa vời thôi sao?
“Ha ha!”
Soviet bật cười một tiếng, tràn đầy chua xót cùng bi thương.
Nơi này, không có bất kì người nào vì hắn mà khổ sở cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]