Người giấy nhỏ khẽ chớp chớp cặp mắt đen được vẽ qua loa của mình, sau đó hé miệng, oàm một ngụm, ăn luôn vết máu dính trên tay.
“Ack, ghê quá.” Vu Cẩn ở xa xa trung cư nhíu chặt mày, khuôn mặt đẹp trai ban đầu giống như ăn phải chanh, nhăn nhúm vào nhau, “Sao lại có thứ khó ăn đến thế chứ?”
“Sao vậy?” Doãn Húy Minh ngồi ở bên cạnh hắn.
Vu Cẩn vẫy vẫy tay, sau đó đứng dậy.
Doãn Húy Minh nhận ra gì đó, lập tức duỗi tay nắm lấy tay Vu Cẩn.
Quả nhiên, ngay sau đó Vu Cẩn lập tức biến mất tại chỗ, ngay cả Doãn Húy Minh cũng thế.
Đỉnh xe buýt vang loảng xoảng một tiếng, Vu Cẩn đứng bên trên, tóc dài đến eo tung bay theo gió, nhưng mà không ai có thể nhìn thấy hắn, bởi vì Doãn Húy Minh đã ẩn thân cả mình lẫn Vu Cẩn lại.
“Dám để ta ăn thứ khó ăn như vậy……” Vu Cẩn đón gió mà đứng, răng nanh trong miệng chậm rãi dài ra: “Ta sẽ làm cho ngươi biết…… Oaay aa.”
Vu Cẩn trơ mắt nhìn đỉnh hầm trên đầu xe buýt, rồi sau đó đỉnh hầm xuyên thẳng qua người mình, không hề bị đụng trúng.
“Thật thần kỳ.” Vu Cẩn tò mò đánh giá, hắn nói xong còn nhìn Doãn Húy Minh, “Ngươi thấy không? Vừa rồi cái thứ kia xuyên qua người ta đó.”
“Thấy.” Tay Doãn Húy Minh còn đặt trên cổ tay Vu Cẩn, “Đây là năng lực của tôi.”
Anh cũng không thể để Vu Cẩn thuấn di lại đây, sau đó mặc kệ cương thi kiêu ngạo này xuất hiện trên đầu xe buýt, đón gió mà đứng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thi-cong-tac/240429/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.