Vu Cẩn không thể cộng tình với cảm xúc của Lê Mộng, thậm chí hắn còn không thể hiểu nổi chuyển biến tình cảm trong ký ức của Lê Mộng.
Mà Doãn Húy Minh lại cảm thấy đây là một tình thế bế tắc, mà anh cũng không là người có miệng lưỡi khôn khéo bao nhiêu.
Bởi vậy bị cứng ở chỗ này, Vu Cẩn cũng không có cách nào: “Không thể trực tiếp giết cô ta sao? Cô ta đã giết ba người.”
“Cái chết của ba người kia hoặc nhiều hoặc ít đều liên quan đến nhân quả, không được.” Doãn Húy Minh thở dài một hơi.
Nếu cái chết của ba người kia hoàn toàn không hề liên quan đến Lê Mộng thì đương nhiên bọn họ có thể ra tay với Lê Mộng.
“Cô bé vẫn còn chưa đến mức trở thành loại đã mất đi ý thức tùy ý hành hạ người khác đến chết, cho nên không thể làm theo cách hồn phi phách tán.” Hình dạng của Lê Mộng bây giờ, nếu thật sự bị Vu Cẩn đánh chết, vậy đó sẽ là hồn phi phách tán, không còn cơ hội đầu thai chuyển thế.
Nhưng dù Lê Mộng có đầu thai thì phỏng chừng kiếp sau cũng không thể làm người được nữa.
Doãn Húy Minh suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Vu Cẩn: “Cậu nghĩ như thế nào?”
“Hả?” Vu Cẩn toàn thân cương thi ngơ ra, “Cái gì nghĩ như thế nào?”
“…… Thôi.” Chủ yếu Doãn Húy Minh cảm thấy ít nhất Vu Cẩn vẫn còn có một người “cha” tồn tại, chẳng hạn như người chăm sóc hắn, thế nhưng tên Vu Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thi-cong-tac/2034845/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.