Ông Bình không hề hoảng sợ, thời gian mà Ông già Viên giao cho ông ta, ông ta đương nhiên sẽ đưa được Trương Thiên đi. Chiếc xe chậm rãi đi ra khỏi tòa nhà rồi nhanh chóng biến mất khỏi khu phức hợp, cũng rời khỏi Kinh đô…
Trương Thiên híp mắt: “Nơi tổ chức hội nghị thật sự không phải ở Kinh đô sao?”
Nếu đó là một cuộc họp của các sếp lớn thì sao lại có thể đi ra khỏi thành phố chứ?
Trương Thiên vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, chỉ có hai khả năng trong lúc này, một là để tham dự cuộc họp ngoài thành phố đó, mọi người đều phải đi tới nơi ở của ông chủ. Thứ hai là không có cuộc họp nào cả. Ông già Viên đang nói dối!
Nhưng nếu ông chủ ở ngoài thành phố thì làm sao lại bảo mọi người chạy xe đến đây?
Cho tới bây giờ, Trương Thiên chắc chắn rằng Ông già Viên đang lừa mình …
Tuy nhiên Trương Thiên cũng không cho xe dừng lại!
Dù sao Thái Dương Chi Quang cũng đã lấy ra, Trương Thiên có thể không đi sao?
Chính vì sự ác độc của Ông già Viên mà cho dù có kéo thiên binh vạn mã tới chăng nữa thì cũng không thể ngăn cản được Trương Thiên.
“Để tôi xem ông làm cái quái quỷ gì?” Trương Thiên tức giận lẩm bẩm.
Đi được một lúc Trương Thiên phát hiện lộ trình càng lúc càng có chút không đúng.
Anh đã quá quen thuộc với con đường bên ngoài thành phố, gần như quen thuộc đến nỗi anh có thể nhắm mắt bước đi. Mặc dù cảnh vật xung quanh có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132780/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.