Trương Thiên đây là đang muốn cướp đan sao?
Thế mà dám ở trước mặt của mọi người công khai lấy đan dược đi, cái này khiến ông lão Thiên Ma tức giận không kiềm chế nổi.
Đại trưởng lão nhíu mày: “Tiểu Thiên, cậu có ý gì?”
“Không phải là lại định giẫm lên vết xe đổ, ăn viên đan dược này đấy chứ.” Nhị trưởng lão truy vấn.
Tam trưởng lão phê bình: “Đan dược của người khác thì cậu lấy đi cũng được, nhưng viên uẩn dựng đan này thì cậu dùng để làm cái gì? Lại còn chẳng có tác dụng gì đối với cậu cả?”
Tứ trưởng lão: “Cho dù cậu muốn, thì cũng phải chờ đến lúc vợ của cậu mang thai, chúng tôi cho cậu thêm một viên khác là được rồi.”
Vân Thiên thuyết phục: “Trương huynh, viên đan dược này anh đưa cho tôi đi, Nhu Nhu cần nó.”
Trương Thiên vừa cười vừa nói: “Nhìn mấy người nói gì kìa, tôi chỉ cất viên đan dược này đi mà thôi.”
“…”
Mọi người im lặng, cất đi thì chẳng phải là muốn lấy đi à, cái này chẳng phải muốn cướp đan thì còn là gì nữa?
Thiên Ma nổi giận quát: “Trương Thiên, đưa đan dược ra đây, đan dược này chính là bảo bối tôi cho cháu nội của tôi, nếu như cậu dám lấy đi, tôi với cậu không đội trời chung…”
Trương Thiên cười một tiếng: “Nhìn ông nói kìa, khó nghe quá rồi đấy.”
“Còn nữa, viên đan dược này tôi cũng góp một phần công sức, tôi cũng sẽ không hủy nó đâu.”
Thiên Ma tức giận, khuôn mặt vẫn khó coi như cũ: “Vậy cũng không được, nhất định phải lấy cái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132755/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.