Hả?
Đan dược mất rồi?
Ông lão Thiên Ma cũng khẩn trương, viên đan dược này là mình luyện chế cho cháu nội, ngoài viên đan dược này trân quý cỡ nào, thì ý nghĩa của nó cũng vô cùng đặc biệt.
“Vừa rồi rõ ràng đã đặt ở bên trong cái hộp này rồi mà, tại sao lại có thể biến mất được cơ chứ?”
Tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt…
Vừa rồi ở bên ngoài, bọn họ có bao nhiêu kích động thì nay, trong lòng lại có bấy nhiêu bi thương!
Đột nhiên nhị trưởng lão nói một câu: “Trương Thiên, nhất định là Trương Thiên rồi.”
Ông lão Thiên Ma nhíu chặt mày: “Cái gì? Trương Thiên dến đây? Cái tên ma vương khốn nạn đấy…”
Đại trưởng lão nghi hoặc: “Không thể nào, không phải nó đang bị trói chặt ở bên ngoài sao?”
Tam trưởng lão vội vàng hô lên: “Chúng ta đi ra ngoài xem một chút.”
Đột nhiên, một tràng âm thanh không hài hòa vang lên trong đại đại điện.
“Nghe nói mấy người đang tìm tôi à?”
Người lên tiếng, chính là Trương Thiên!
Mấy vị trưởng lão trông thấy Trương Thiên như nhìn thấy quỷ.
Nhị trưởng lão càng bị đả kích: “Cậu…cậu vào đây từ lúc nào?”
Ông đã dùng xích sắt to hơn hai mươi phân để trói thằng nhóc Trương Thiên này lại rồi mà!
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đại trưởng lão hỏi.
Nếu như Trương Thiên muốn chạy, thì dựa vào thực lực kì Kim Đan của anh, đặc biệt là linh lực của anh, ai có thể cản anh lại được?
Anh vui cười nói: “Lúc mấy ông đi vào, thì tôi cũng đi vào.”
“Tôi còn đưng ở phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132754/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.