Cửa lớn phòng hội nghị khách sạn Ryan được người ta đẩy cửa bước vào, chính là Trương Thiên!
Anh vừa đi vào liền nghe thấy đám người Tần Lương và cung chủ đang thảo luận muốn đi cứu Trương Thiên.
Bóng dáng Trương Thiên xuất hiện, rất nhiều người cũng bắt đầu trợn tròn mắt.
Tần Lương và Quách Dũng nhìn thấy Trương Thiên, lập tức lộ ra ý cười, tâm tình kích động: “Cậu Trương!”
Quách Dũng cũng đột nhiên gật đầu: “Cậu Trương, cuối cùng cậu đã về rồi!”
“Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tiếp đó là chủ tịch Hoàng của thành phố Cao Lương hỏi: “Cậu Trương không bị thương chứ?”
Lần này chuyện của Hòa Nghĩa Tông, quả thật chủ tịch Hoàng không có tham gia, còn về chuyện Quận Mười ông ta chắc chắn không rõ, chắc là chỉ có người cấp cao của thành phố Cao Lương mới biết.
Chuyện này chắc chắn là tuyệt mật…
Trương Thiên không hề trả lời họ mà hướng về hai người ông lão Trần và tuần phủ Ông.
Hai người này nhìn thấy Trương Thiên liền như nhìn thấy quỷ, rùng mình một cái, trong lòng không ngừng tự hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Hắn lại có thể dựa vào năng lực của mình chạy thoát sao?”
“Diều Hâu không phải là đối thủ của hắn sao?”
Nhưng họ đã bình tĩnh lại, biết bản thân không thể biểu hiện phản ứng khác thường.
Hai người đạo đức giả đi tới nịnh bợ Trương Thiên: “Cậu Trương có thể trở về thật là chuyện tốt!”
“Mọi người đều rất mong ngóng cậu!”
“Vừa này chúng tôi cũng đã thảo luận làm thế nào đi chi viện cho cậu, nhưng không ngờ không cần đến chúng tôi…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132730/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.