Thứ đồ cung chủ lấy ra quá kỳ quái!
Tiểu Ngô và chị Cẩu kinh ngạc thì thôi đi, ngay cả Trương Thiên cũng không nén nổi trợn tròn mắt.
Oh My God!
Trương Thiên vỗ vỗ đầu, lắc đầu cười khổ: “Tôi biết ngay mà, trên người cô sao có thể có nhiều tiền mặt thế được?”
“Xem ra người lỗ mãng chính là người lỗ mãng, chưa từng nhìn qua việc đời…”
Tiền cung chủ này lôi ra không biết là tiền của thời đại nào, có rất nhiều tờ mười tệ, nhưng không tờ một trăm tệ xanh nào.
Mấy đồng tiền cũ này hiện nay đều không dùng nữa…
Cầm đống tiền này sưu tầm thì được, để mua đồ thì chắc chắn không ai cần rồi.
Tiểu Ngô không thể chịu đựng nổi nhìn đống ‘tiền’ cung chủ đặt trên bàn, xoa đầu nói: “Cô à, tiền này sao dùng được?”
Vẻ mặt chị Cẩu lại trở nên hung ác, hung hăng nhìn chằm chằm cung chủ.
Cung chủ nhíu mày hỏi: “Sao hả, chỗ này không đủ ư?”
Chị Cẩu cắn răng, giọng dữ tợn: “Không đủ, chỗ này chắc chắn không đủ!”
Cung chủ nhíu mày nhìn Tiểu Ngô, Tiểu Ngô cũng gật đầu: “Chỗ tiền này không được…”
Cung chủ thầm nghĩ: “Ngày trước sư phụ đã nói, chỗ tiền này đã đủ mua mấy thứ rồi, đừng nói mấy bộ quần áo, cho dù là nhà cũng mua được!”
Nhưng cung chủ không biết, chỗ tiền này ngày trước quả thật có thể mua được một cái chuồng bò hoặc một căn nhà bùn vàng, nhưng hiện nay thì không có giá trị gì nữa.
Cung chủ do dự một chút, lại lấy từ tay áo ra một thứ đồ đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132715/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.