Vừa rồi Trương Thiên chạy đến sông Hàn gần đó để trấn áp ngọn lửa khô nóng của Đan Điền tiên mạch.
Nhưng sau khi anh chìm xuống đáy sông, vốn muốn xuyên qua làn nước lạnh lẽo đè nén lửa quanh người xuống nhưng không hề có chút tác dụng nào.
Gần nửa tiếng trôi qua mà không có chút thay đổi nào, Đan Điền vẫn vô cùng đau đớn.
Ngoại trừ việc mở Vô Cực Chi Môn trong phòng có chút thoải mái, cảm giác toàn thân đều đã dùng linh lực vận hành tu luyện, tu luyện có hiệu quả…
Nhưng vẫn không đột phá được, những tiên mạch lúc này đang giống như nham thạch nóng chảy trong lò luyện, càng lúc càng nóng bỏng.
Nước lạnh sông Hàn cũng không trấn áp được tiên mạch của Trương Thiên.
Tình huống bây giờ khác quá xa với lúc trước ở thành phố Thiên Hải!
Trong khi Trương Thiên đang đau đớn rất nhiều mà tà niệm kia vẫn không ngừng hiện ra, còn có bóng dáng Lâm Tử Thanh vẫn cứ thấp thoáng trong đầu óc.
“Sao lại như vậy? Sao lại như vậy chứ?”
Trương Thiên hoàn toàn không kiềm nén được quyết tâm, liên tục hỏi bản thân mình vài câu.
Tình huống bây giờ giống như sắp tẩu hỏa nhập ma rồi!
Chẳng lẽ luyện hỏa trên tiên mạch có liên quan đến ngọn lửa khô nóng kia sao? Phải hạ hỏa mới được à?
Trương Thiên cảm thấy dòng tiên mạch này khô nóng khác thường ngay lúc xuất hiện ngọn lửa khô nóng kia mới bùng phát, chỉ có thể suy nghĩ theo hướng này thôi.
Vì tiên mạch của bản thân không thể ảnh hưởng, dù cách nào Trương Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132633/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.