Chương trước
Chương sau
Vùng Đan Điền Vô Cực Chi Môn, có hơn tám trăm tiên mạch xung quanh như được nung ở nhiệt độ cao, Trương Thiên còn cảm nhận được linh lực bên trong Vô Cực Chi Môn đang muốn phát nổ.
Đó là vì vừa rồi Trương Thiên muốn làm chuyện ấy với Lâm Tử Thanh, không mở Linh Lực Chi Môn của mình vận hành linh lực tu luyện nên dẫn đến như vậy.
Dưới tình huống này, nếu Trương Thiên không phóng linh lực để vận hành tu luyện linh lực thì sợ là linh lực bùng phát kia sẽ phá vỡ năng lượng dự trữ Vô Cực Chi Môn của chính mình.
Đó là kết quả thê thảm nhất của tiên nhân!
Bởi vì Vô Cực Chi Môn bị phá vỡ, tiên mạch cũng sẽ đứt đoạn, đây chính là thứ gọi là hủy diệt tất cả căn cơ tu luyện.
Từ Kỳ Trúc Cơ đến nay, mỗi lần sắp đến đoạn tình cảm cao trào với Lâm Tử Thanh thì đều xuất hiện chuyện này, thật sự quá xấu hổ và bất lực.
Phụ nữ và sự đột phá sức mạnh phải lựa chọn một trong hai sao?
Trương Thiên ngẩn ngơ suy nghĩ.
Đột nhiên, Đan Điền đau đến mức run rẩy!
Cuối cùng Trương Thiên vẫn lựa chọn tu luyện.
Dù sao trên vai anh cũng gánh trách nhiệm nặng nề, nếu mình bị phế đi thì sẽ liên lụy đến cả Lâm Tử Thanh, vẫn nên nhân cơ hội này phá bỏ Kỳ Kim Đan đi thì hơn!
Bước vào Kỳ Kim Đan, không chỉ vì tiêu diệt Dương Tiêu mà quan trọng là vì bảo vệ đất nước…
Còn tại sao mỗi lần nộ hỏa công tâm đều phải thăng lên cảnh giới vào thời điểm mấu chốt, sau này có thời gian anh sẽ nghiên cứu…
Trương Thiên nhìn Lâm Tử Thanh một cái, nhíu mày vừa định vô tình với cô.
Đúng lúc này Lâm Tử Thanh nhìn Trương Thiên, bốn mắt đối diện nhau!
Vừa rồi cô cảm nhận được cơ thể Trương Thiên run lên một cái, trải qua sự phổ cập giáo dục của Tô Vân Nguyệt, đó chắc chắn là chuyện đàn ông không lên được đã xảy ra, trong đôi mắt đẹp có chút cảm giác hổ thẹn!
Bây giờ Trương Thiên lại nhìn mình bằng ánh mắt xin lỗi như vậy?
“Không lẽ anh lại muốn trốn tránh sao?” Lâm Tử Thanh thầm nghĩ.
Lâm Tử Thanh mở to mắt, nhanh chóng quấn lấy, nhiệm vụ hôm nay của cô là không cho phép Trương Thiên bước ra khỏi cánh cửa này giữa chừng.
Bây giờ Lâm Tử Thanh không nói rõ ràng như lần trước nữa, cô chỉ lùi lại và nói một cách đầy quyến rũ: “Chồng à, anh nhìn này!”
Soạt!
Tất cả những gì Lâm Tử Thanh tự làm với mình giống hệt như đang mở một gói hàng chuyển phát nhanh.
Đầu tiên xé lớp băng dính ni lông bó sát người ở bên ngoài, khi gặp phải chỗ quá chặt đành xé ra một cách mạnh bạo, sau khi xé xong tầng đóng gói, những thứ tốt đẹp đầy chờ mong ở bên trong lộ ra, đặc sắc loá mắt.
Trương Thiên nhìn thấy hết, ngoại trừ nuốt nước miếng suýt chảy ra thì còn có thể làm gì?
Nhưng anh quá khó chấp nhận, một màn xinh đẹp vừa rồi khiến lửa đã bốc lên ba phần ở Đan Điền của anh, cứ tiếp tục nữa chắc chắn Đan Điền sẽ phát nổ mất!
Lâm Tử Thanh cũng mặc kệ, cô vẫn còn đang bận gỡ ‘gói hàng’, sau khi gỡ lớp đóng gói bó sát người, cô dùng tay nhẹ nhàng trượt qua dương chi ngọc như tơ lụa trên người, đây là… .
Động tác có thể khiến Trương Thiên phun máu mũi.
Đây là lần đầu tiên Trương Thiên nhìn thấy toàn bộ của Lâm Tử Thanh, trong lòng vô cùng chấn động!
Thực ra mọi thứ đều do Tô Vân Nguyệt chỉ đạo sắp xếp.
Tô Vân Nguyệt nói với Lâm Tử Thanh, có vài thứ lúc cảm thấy vô lực nhất định phải khiến anh kiên cường lên, một lần nữa đối mặt với cuộc sống.
Lâm Tử Thanh có chút khó xử nhích lên trước, ghé sát về phía Trương Thiên, lôi kéo anh không cho phép anh trốn tránh, trực tiếp đối mặt…
Hơi thở Trương Thiên trở nên gấp gáp, nhưng anh vẫn tàn nhẫn đưa tay tìm gáy Lâm Tử Thanh, phóng một đường linh lực xuyên qua.
Lâm Tử Thanh trực tiếp hôn mê, Trương Thiên nhanh chóng đắp chăn lại cho cô.
Không phải Trương Thiên không kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mà thật sự không còn cách nào khác, trải qua trận khiêu khích vừa rồi, nếu không tu luyện lại thì Đan Điền của anh thật sự sẽ phát nổ.
Nhìn Lâm Tử Thanh đi vào giấc ngủ, Trương Thiên nhanh chóng nhảy xuống đất bắt đầu vận khí tu luyện.
“Hi vọng có thể nắm bắt được cơ hội đột phá này, một phát tăng lên được Kỳ Kim Đan!” Trương Thiên thầm nghĩ.
Soạt!
Trương Thiên mở Vô Cực Chi Môn của mình, linh lực được phóng thích, xông mạnh ra bắt đầu vận hành trên tiên mạch!
Giờ khắc này, anh cảm thấy dòng áp lực trên người đã giảm đi một cách rõ rệt.
Trương Thiên cứ vận hành Diệu Long Quyết tu luyện vài lần như vậy.
Những cứ lặp đi lặp lại, qua nửa tiếng vẫn không có ý đột phá, ngọn lửa khô nóng của Đan Điền trên tiên mạch vẫn không giảm đi chút nào.
Linh lực phóng thích đang vận chuyển, ít áp chế đi nhưng kỳ lạ là cảm giác bị ngọn lửa dày vò đã biến mất.
Từ bên trong đến mỗi tiên mạch đều bắt đầu xuất hiện biến hóa, Trương Thiên có hơi sốt ruột.
Không có đột phá, không khống chế được lửa khô nóng, cứ tiếp tục như vậy không phải tiên mạch sẽ bị thiêu hủy đấy chứ?
Lần trước Trương Thiên cũng ép buộc ngọn lửa khô nóng đột phá, nhưng không trút bỏ được sự hành hạ của lửa khô nóng, mà phải dựa vào Tụ Linh Trận dưới hồ nước lạnh lẽo mới trấn trụ được.
Nghĩ đến đây, Trương Thiên quyết định từ bỏ tăng năng lực, vì đảm bảo sự đầy đủ của tiên mạch phải nhanh chóng trút bỏ đoàn lửa khô nóng kia.
Xông thẳng vào nhà vệ sinh, bật dòng nước lạnh nhất…
Hơn mười phút qua đi vẫn không hề có chút hiệu quả nào.
Nước lạnh này vốn không đạt được hiệu quả ướp lạnh.
“Xem ra chỉ có thể tìm nước sông lạnh hơn mới được thôi…” Trương Thiên nhíu mày.
Anh đi đến trước mặt Lâm Tử Thanh, giải linh lực ra, để cô yên tĩnh ngủ.
Trương Thiên không biết phải đi bao lâu mới về được, lỡ như mất cả ngày, để Lâm Tử Thanh một mình ở đây ngủ say thì hỏng rồi.
Khẽ hôn lên trán cô một cái, Trương Thiên nhanh chóng mở cửa bỏ đi.
Kẹt!
Bên ngoài như có gì đó mắc kẹt nhưng linh lực của Trương Thiên đã xuyên qua, thực ra là thứ gì chặn lại?
Không quan tâm nhiều đến vậy, Trương Thiên dễ dàng phá giải thần khí khóa trái cửa, sau đó chắc chắn cửa phòng Lâm Tử Thanh đã khóa chặt rồi mới vội vàng rời đi.
Sau khi rời khỏi, Trương Thiên bay thẳng đến sông Hàn gần khách sạn, nhảy xuống đáy sâu hơn mườim, mượn cái lạnh áp chế tiên mạch.

Sau khi Trương Thiên đi rồi, tại phòng một không tám sáu đối diện với một không tám bảy Khách sạn Nayewei, có hai cô gái xinh đẹp mặc áo ngủ đi ra.
Chính là Tô Vân Nguyệt và Liễu Ngữ Yên.
Các cô vẫn luôn âm thầm quan sát động tĩnh trong phòng của Lâm Tử Thanh, thần khí khóa trái cửa cũng là các cô chờ Trương Thiên vào rồi mới phóng.
Mục đích là muốn nhốt Trương Thiên ở bên trong, để cho Lâm Tử Thanh gạo nấu thành cơm với anh…
Vốn cho rằng đã chuẩn bị rất đầy đủ nhưng không ngờ vẫn quá xem thường Trương Thiên, thần khí khóa trái cửa này vốn không ngăn được anh.
Mặt Liễu Ngữ Yên nhăn lại nói: “Chị Vân Nguyệt, sao Trương Thiên lại đi rồi? Không phải là không thành đấy chứ?”
Tô Vân Nguyệt cũng buồn chán nói: “Vào xem tình huống Tử Thanh thế nào đã rồi nói sau.”
Các cô đã chuẩn bị sẵn thẻ dự phòng, mở cửa phòng Lâm Tử Thanh, đi vào liền mở đèn.
Tạm thời họ không phát hiện có dấu vết nam nữ kịch liệt giằng co, còn Lâm Tử Thanh vẫn đang ngủ say trên giường!
Tô Vân Nguyệt nói: “Không phải nói Tử Thanh nhất định phải trói Trương Thiên lại bằng dây buộc hàng à? Sao lại ngủ quên vậy chứ?”
Liễu Ngữ Yên đi lên đầu giường gọi: “Chị Tử Thanh, chị Tử Thanh!”
Lúc này Lâm Tử Thanh mới tỉnh lại…
Tô Vân Nguyệt liền truy hỏi sự việc có thành công hay không.
Lâm Tử Thanh mặc quần áo tử tế ở trong chăn, cuối cùng mở chăn ra vẫn không nhìn thấy vệt đỏ sẫm kia.
Cô cũng kiểm tra người mình, không có chút đau đớn hay không ổn nào.
Cuối cùng Lâm Tử Thanh thất vọng lắc đầu với Tô Vân Nguyệt và Liễu Ngữ Yên: “Hình như anh ấy vẫn chưa làm gì…”
“Kế hoạch của chúng ta thất bại rồi!”
“Không thể tin nổi anh ta lại không có can đảm này? Một người mạnh như vậy mà lại mắc vấn đề này.” Trên mặt Tô Vân Nguyệt đầy thương tiếc, đồng thời có chút trách cứ.
Liễu Ngữ Yên nhíu mày: “Có khi nào trong lòng anh Trương Thiên có bóng ma tâm lý vì nhiều lần không được hay không?”
“Em nghe nói vấn đề này một khi để lại bóng ma tâm lý thì đúng là rắc rối rất lớn đấy!”
Lâm Tử Thanh ở bên giường không nói gì, sắc mặt trắng bệch, môi vẫn nhếch lên…
Cô cảm thấy lần này mình đã làm hết sức, đã chuẩn bị những gì nên chuẩn bị nhưng không ngờ cuối cùng vẫn không giúp được Trương Thiên.
Nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy Trương Thiên có vẻ sợ hãi: “Tại sao anh ấy lại không dám đối mặt chứ? Ngay cả chút dũng khí này mà anh ấy cũng không có sao?”
Tô Vân Nguyệt thở dài một hơi: “Trước kia chưa từng thấy anh ta vô dụng như vậy, sao chuyện này lại không được chứ? Chị cũng không nghĩ ra…”
Liễu Ngữ Yên nhìn thấy hai người chị đều đang than thở, sắc mặt đầy thất vọng, cô cũng bị tụt cảm xúc, nói: “Chị Tử Thanh, chị Vân Nguyệt, chúng ta làm gì bây giờ?”
Lâm Tử Thanh nhìn về phía Tô Vân Nguyệt: “Hay là chị đi quyến rũ anh ấy thử một lần xem sao?”
Thay đổi người? Đây là cách trong không có cách sao. . . . .
“Việc này dựa vào mình chị có được không?” Tô Vân Nguyệt nghi ngờ: “Anh ta cũng sẽ đánh cho chị ngất đi giống em sao?”
Liễu Ngữ Yên tỉnh ngộ: “Anh Trương Thiên dám đánh người sao? Bọn em đứng ngay bên cạnh anh ấy sẽ không ra tay được đâu!”
“Theo dõi sao?” Hai người lặp lại một phen.
Nhưng vì chữa bệnh không phải không thể…
Ba người dường như đang có suy nghĩ giống nhau, họ nhìn nhau, đắm chìm trong suy nghĩ riêng, như đang chờ đợi quyết định của Lâm Tử Thanh và Tô Vân Nguyệt.
Ầm!
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị ai đó đẩy ra…
Người đến là Trương Thiên.
Người này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.