Chương trước
Chương sau
“Chúng mày có ý gì?” Đạo Tư tức giận truy hỏi.
Trương Thiên lạnh giọng: “Ý ở mặt chữ!”
Đạo Tư đã cúi đầu, sửa lại thái độ, nhưng kết quả đạt được lại là đây sao?"
Anh ta không phục, nổi giận quát: “Chúng mày đang đùa tao sao?”
Trương Thiên khẽ nhếch khóe miệng rồi nói từng chữ từng chữ: “Mày cảm thấy thế nào, thì chính là như vậy!”
“Chúng mày…” Đạo Tư nhíu mày thật sâu.
Rất nhanh sau đó, Đạo Tư lập tức thay đổi vị trí.
Anh ta có thể có được thực lực ngày hôm nay thì cũng không phải người nhu nhược ngốc nghếch, nếu như bọn Trương Thiên không chịu ra tay, anh ta cũng không nói nhảm thêm.
Ở đây vẫn còn Điện Giảo cần đối phó đấy.
Viên Quỳ ở bên cạnh cười nói: “Lão đại vẫn làm việc quang minh lỗi lạc như vậy, chưa bao giờ che che giấu giấu, có chuyện cứ việc nói thẳng!”
Ông Trùng: “Đây mới là đội trưởng tốt mà chúng tôi biết!”
Bình Xuyên: “Tôi biết tổng giáo đầu có suy nghĩ tỉ mỉ, nếu như đã quyết định thì chắc chắn sẽ không vì người khác cầu xin hai lần thì thay đổi!”
“Đúng vậy, lão đại uy vũ!”
“Đội trưởng vô địch!”
“Tổng giáo đầu trâu bò!”
Trương Thiên gật đầu nói: “Cũng tàm tạm thôi, tôi cũng chỉ là làm theo quy tắc!”
Tiết Khải Dương: “…”
Hai đội viên khác của doanh trại Thần Long: “…”
Trong lòng bọn họ bỗng thấy Đạo Tư có chút đáng thương.
Viên Quỳ nhẹ nhàng nói; “Điện Giảo lại xuất hiện, tâm tình bây giờ còn táo bạo hơn ban nãy.”
Một Điện Giảo bảy, támm nhanh chóng đuổi theo Đạo Tư từ một hướng khác.
Toàn thân Điện Giảo trắng như tuyết, xung quanh có phóng điện bùm bùm, nhìn mạnh như rồng như hổ, rất sống động.
“Ồ!”
Điện Giảo nổi giận gầm lên một tiếng, lại phun một vài thứ về phía Đạo Tư.
Chúng giống như nhiều tia chớp bay ra, mục tiêu cũng chỉ có một…
“Xem ra lần này Đạo Tư không trốn được!” Ông Trùng trầm giọng nói.
“Ai kêu người nước Tây Âu D bọn họ hung hăng ngông cuồng, đây chính là kết quả cho sự cuồng ngạo của bọn chúng.” Bình Xuyên đùa giỡn.
Viên Quỳ nói: “Lão đại, bây giờ đã không còn người sống, chúng ta có nên chủ động…”
“Bây giờ Đạo Tư dự định chạy trối chết, lỡ như anh ta chạy đi được, e rằng muốn giết anh ta sẽ khá phiền toái.”
Nếu như không ai để lộ tin tức, Đạo Tư kia chết như thế nào sẽ chẳng ai biết.
Hiển nhiên ý của Viên Quỳ chính là sớm lấy mạng Đạo Tư.
Trương Thiên gật đầu, tuy rằng nhìn tình hình bây giờ, Đạo Tư tiếp tục đánh thì hoàn toàn không thể đánh lại Điện Giảo, thế nhưng Trương Thiên cũng không muốn có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra.
Trương Thiên đưa người của doanh trại Thần Long cùng xông lên.
Lúc này, Đạo Tư đang liều mạng chạy lên bờ, anh ta biết một người muốn tiêu diệt Điện Giảo là chuyện không thể, đồng nghĩa với nhiệm vụ thất bại, cố gắng thoát thân để giữ mạng.
Lúc anh ta quay đầu lại thì thấy Điện Giảo phun vài tia chớp cường lực đến.
Đạo Tư múa đao, rạch một vết lên người mình rồi niệm thần chú, cả người bắt đầu phồng lên, cơ thịt ở cánh tay cầm đao hóa cứng lại, anh ta hung hăng chém một đao võ sĩ.
“A!”
Sau một khắc, một ngọn Hắc Viêm ngập trời xuất hiện trêи thanh đao võ sĩ, nó còn đáng sợ hơn trước nhiều.
Luồng sức mạnh Hắc Viêm này tổng cộng biến thành ba đao, chém lung tung về phía Điện Giảo.
Chiêu thức và sức tấn công này tuyệt đối không bình thường.
Điện Giảo ý thức được sức mạnh mang sát ý này, nó ngẩng đầu gào thét: “Gào!”
Một luồng điện cường đại như một vệt sáng không ngừng cuồn cuộn, phun trào lên.
Đám người Trương Thiên đuổi theo phía sau Điện Giảo muốn giết Đạo Tư cũng nhìn rõ tất cả những thứ này.
Người của doanh trại Thần Long bước chậm lại…
Bọn họ biết Điện Giảo phun điện lực vô cùng mạnh, nếu như đến quá gần, đám bọn họ không chắc sẽ chịu nổi.
Tuy rằng Trương Thiên không muốn dừng lại, thế nhưng đối mặt với sức công phá này, anh cũng không thể xông lên.
Oành!
Hai chiêu đối kháng nhau, lần này đòn tấn công của Đạo Tư chiếm ưu thế.
Cho dù đòn tấn công của Điện Giảo kinh khủng, dư lực Đao Phong của Đạo Tư vẫn sượt xuống, nhát đao bay về phía Điện Giảo.
Thế nhưng dư lực dù sao cũng không mạnh, chỉ tổn thương da thịt của Điện Giảo, khiến nó chảy không ít máy.
“Mấy con gà Viêm Hạ chúng mày, Đạo Tư tao nhớ kỹ, tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày.” Đạo Tư kéo lê cơ thể, nhanh chóng hướng lên trêи mặt nước.
Anh ta vừa đi, vừa quăng tay về phía bọn Trương Thiên.
Trương Thiên dùng một luồng linh lực đánh tan nó, anh muốn đuổi theo, không thể để cho Đạo Tư cứ chạy trốn như vậy, giống như Viên Quỳ nói, nếu như để anh ta ra ngoài, muốn giết chết anh ta thì sẽ càng phiền toái.
Đạo Tư phát hiện Trương Thiên đuổi theo mình, trong lòng có dự cảm không lành, anh ta cảm nhận được lệ khí và sát khí của trương thiên.
Tuy không rõ vì sao, thế nhưng anh ta vẫn liều mạng phóng lên trêи.
Lúc này Điện Giảo chậm lại, bởi vì nó lại bị thương nên càng nổi giận hơn.
Khắp người Điện Giảo bắt đầu bắn ra dòng điện mạnh mẽ.
Quang trọng nhất là, Trương Thiên phát hiện linh khí nồng nặc xung quanh đang bị nó nhanh chóng hấp thụ!
Đây là yêu thú đang luyện hóa năng lượng!
Yêu thú bọn chúng có yêu đan, thế nhưng yêu đan không thể tích trữ linh lực, chỉ sau khi thành ma thì đan thể mới có thể làm được điều đó, vì lẽ đó linh lực của yêu thú sẽ rải rác khắp nơi trong cơ thể.
Một khí linh lực trong cơ thể tiêu hao gần hết, hoặc cần nhiều hơn, chúng nó sẽ hút lấy ngay tại chỗ.
Cái này cũng là một trong những lý do mà yêu thú không rời khỏi những nơi có linh khí nồng nặc.
“Không ổn!” Trương Thiên ngừng đuổi theo Đạo Tư, để anh ta vọt ra khỏi mặt nước mà rời đi.
Không biết Điện Giảo chuẩn bị làm gì, thế nhưng Đạo Tư khiến Điện Giảo tức giận đã rời đi, Điện Giảo tự nhiên sẽ đưa mắt sang người của bọn họ.
Trương Thiên không thể mặc kệ người của doanh trại Thần Long.
Anh quay đầu về phía bọn Viên Quỳ mà hét: “Các cậu mau chạy, nhanh lên!”
Trương Thiên thấy linh lực của Điện Giảo càng lúc càng mạnh, điện lực được chuyển hóa càng lúc càng nhiều.
Nếu đợi đến lúc dòng điện đạt nghìn vôn, cho dù là cơ thể cường giả cấp thần như Viên Quỳ cũng không chắc có thể chịu nổi, rất có thể sẽ nổ tung.
Cơ thể tu luyện siêu nhiên chỉ có thể chống lại các sự hạn chế, nhưng không phải vô địch.
Dưới vạn phục điện lực, cường giả cấp thần trở xuống có rất ít người chịu đựng được.
Nếu như lấy dòng điện nghìn vôn này đánh lên đám người doanh trại Thần Long thì cũng như lấy dòng điện 220 vôn giật người thường vậy, như thế sẽ giật đến cháy khét.
Đám người doanh trại Thần Long nghe lệnh, nhanh chóng chấp hành tiến lên phía trước.
Viên Quỳ phát hiện Trương Thiên không đi, trái lại còn đi ngược hướng với bọn họ thì lo lắng hỏi: “Lão đại, anh làm gì thế?”
“Mặc kệ anh, Viên Quỳ, em dẫn bọn họ đi, bảo vệ tính mạng cho bọn họ, ngay lập tức!” Trương Thiên gầm lên: “Anh giúp em kéo dài một ít thời gian, không sao đâu…”
Viên Quỳ tuy không yên lòng nhưng vẫn thi hành mệnh lệnh.
“Lão đại Quỳ, chúng tôi không đi!” Một người Tiết Khải Dương nói.
Viên Quỳ quát: “Nhanh chóng rút lui, đây là mệnh lệnh!”
Ông Trùng, Bình Xuyên, bọn họ thật sự muốn đi sao? Nếu như có thể ở lại, dù chết họ cũng không sợ, thế nhưng bọn họ sẽ chọn nghe lệnh làm việc.
Bất kể là doanh trại Thần Long hay là chiến đội Long Hồn, đây là điều nhất định phải ghi nhớ trong lòng.
Vèo!
Trương Thiên xông về phía Điện Giảo, rút hàn kiếm ra từ trong nạp giới, vung tay chém thức thứ hai của kiếm quyết Thiên Tinh - Kiếm Lưu!
Trương Thiên nghĩ tất cả mọi cách để kéo dài thời gian.
Anh muốn cắt đứt việc luyện hóa linh lực của Điện Giảo.
Linh lực của Kiếm Lưu đâm lại đây, Điện Giảo rõ ràng cảm nhận được áp lực, nó há mồm phun một dòng điện mạnh ra, cơ thể nhanh chóng bơi lội.
Khuôn mặt bây giờ của Điện Giảo là cực kỳ phẫn nộ, nó vừa bơi lội vừa hấp thu linh lực.
Oành!
Kiếm Lưu va mạnh với dòng điện, nổ bay một vũng nước khiến bọt nước văng tung tóe khỏi mặt nước.
Lúc này Đạo Tư vừa lái xe rời đi được nửa đường, anh ta quay đầu về nhìn tình hình một chốc.
Cả người anh ta ướt đẫm, mặt mũi dữ tợn rồi lấy điện thoại ra trả lời: “Nhiệm vụ Điện Giảo chưa hoàn thành!”
Nói xong, sắc mặt anh ta càng tối đen lại. Anh ta suy nghĩ một hồi, nheo mắt lại rồi lấy điện thoại trong xe liên lạc với các đại lão của nước Cáp Mã ở Tây Âu mà nói: “Người của Hạ Viêm trong lúc làm nhiệm vụ đã ra tay chọc giận Điện Giảo, phá hủy cơ hội đánh chết của nước D chúng tôi…”
“Tôi cầu xin các ngài lập tức bắt đầu dùng tên lửa Tinh Uy, cho phép tôi tiến hành định vị xạ kϊƈɦ…”
Phía bên kia vẫn có vẻ chần chừ, còn giải thích rằng các nơi giáp biển sẽ không chịu nổi đòn tấn công khổng lồ này, sẽ ảnh hưởng đến đường biển các thứ…
Họ muốn xử lý Điện Giảo bằng cách yên lặng nhất nếu muốn dùng Tinh Uy thì phải thận trọng cân nhắc hậu quả.
Đạo Tư gào lên: “Điện Giảo đã đạt mức độ không thể khống chế, bốn đội viên của tôi cũng đã bị hại chết rồi, ông vẫn nói cẩn thận xử lý với tôi sao?”
“Quan hệ ngoại giao của nước Cáp Mã các người với nước D chúng tôi là vậy sao? Lập tức xử lý theo yêu cầu của tôi!”
Bây giờ Đạo Tư không chỉ muốn giết chết Điện Giảo, mà anh ta còn muốn bọn Trương Thiên bỏ mạng nơi đó.
Bên trêи ven sông, tiếng ném bom bang lên.
Mấy người Viên Quỳ vừa ra ngoài, bọn họ thấy cảnh tượng này thì lập tức sợ hãi.
Bình Xuyên nghiêm mặt nói: “Ầm ĩ như vậy, tổng giáo đầu không có chuyện gì chứ?”
Ông Trùng cau mày: “Thứ này không ổn lắm, quá mạnh, còn mạnh hơn cả người!”
Bọn Tiết Khải Dương không biết nói gì cho phải, hôm nay là một bài học đáng nhớ của họ.
Viên Quỳ lắc đầu nói: “Anh ta không gặp chuyện đâu.”
Sau một giây, mặt nước toàn bộ ven sông run lên, chỉ cần mắt thường cũng phát hiện không ít chỗ đang phóng điện, ngay sau đó là đường biển phóng ra luồng điện.
Không ít vật chết nổi lên…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.