Chương trước
Chương sau
“Anh nói cái gì cơ?” Một thành viên của chiến đội Long Hồn không cam lòng nói.
“Haha, nói đám người Viêm Hạ các người là gà, nghe không hiểu hay sao?” Thủ lĩnh nước D lớn tiếng cười trào phúng.
Các thành viên khác trong đội đều đó đều cười ầm lên.
Người của doanh trại Thần Long có ai lương thiện, há gì có thể để đám người này làm cho nhục nhã?
Người của hai bên đều ngo ngoe muốn động thủ, trợn trừng mắt giống như chỉ một khắc sau sẽ xảy ra một cuộc đại chiến.
Viên Quỳ được xem như một người tỉnh táo trong số đó, không phải không có niềm tin ở cộng sự của mình khi đánh nhau, mà là đang ở địa phận của Tây Âu, nước Cáp Mã ắt hẳn sẽ có khuynh hướng bao che cho người nước D, xuyên tạc sự thật và sẽ chỉ trích người của doanh trại Thần Long, dĩ nhiên sẽ làm cho các lão đại ở quốc tế khó xử.
“Haha, từ lúc nào người nước D các người miệng lại thành nói như pháo thế này?” Viên Quỳ ngăn đám người của doanh trại Thần Long lại, lạnh giọng nói.
“Ồ Quỳ, lần này anh dẫn đội sao? Hahaha, đã lâu không gặp rồi, tôi nhớ lần trước khi chúng ta gặp nhau là tại cuộc tập huấn giữa các nước cách đây ba tháng đúng không nhỉ?” Người dẫn đầu của nước D âm thanh có chút quái dị lên tiếng.
Nói đến đây Viên Quỳ hơi cắn răng, giống như chọc phải nỗi đau của cậu ta.
Viên Quỳ chưa hề nói bất kể một câu nào.
Lúc này người đàn ông tóc vàng của nước D đã hiểu đội trưởng của họ muốn làm gì liền lập tức phụ họa: “Đội trưởng Đạo Tư, ngài nói là tập huấn giữa nhiều nước ba tháng trước, chính là kì tập huấn mà ngài đã đạt quán quân đó sao?”
“Chẳng lẽ đám người Viêm Hạ này cũng tham dự?”
“Lại còn trùng hợp người bên đó tham dự là Quỳ đội trưởng hay sao?”
“Ồ, tôi hiểu rồi, khó trách khi nhắc tới vấn đề này sắc mặt đội trưởng Quỳ lại thay đổi.”
“Nguyên văn đội trưởng Quỳ đây là bại tướng dưới tay đội trưởng Đạo Tư sao?”
Bốn tên còn lại không ngừng châm chọc bằng ngôn ngữ nhục mạ.
“Haha còn không phải hay sao, chính là người bại tướng dưới tay ta. Đám người bọn Viêm Hạ xem anh ta như cao thủ, chỉ là vẫn còn kém ta một khoảng.” Đạo Tư đội trưởng cao ngạo ngẩng đầu lên, dáng vẻ không ai bì được.
Quan trọng nhất anh ta còn bổ sung thêm một câu: “Ta nói cho mọi người biết đây là cuộc tranh tài ba năm một lần, nghe nói hai lần trước đều là bên Hạ Viêm giành chức quán quân, không ngờ lần đầu tiên ta tới đã có thể nghiền ép bọn chúng, cậu nói ta cảm thấy bọn chúng là đám gà có đúng hay không?”
“Thắng làm vua thua làm giặc, đội trưởng nói thế chắc chắn là đúng rồi.” Thành viên tóc vàng của nước D lập tức đáp lại.
Đạo Tư lại tiếp tục làm Viên Quỳ buồn nôn, quái dị nói: “Quỳ, anh chưa chịu thua hay sao?”
Sắc mặt Viên Quỳ vô cùng khó coi, đây chính là đang sỉ nhục cậu.
Chẳng những không giúp cho Viêm Hạ thắng lại còn đem chức quán quân hai lần Trương Thiên đã giữ được chắp tay nhường cho kẻ khác.
Giờ phút này, cậu không thể nói lại được với Đạo Tư của nước D.
Doanh trại Thần Long xưa nay không chịu nhận uất ức nhưng mà lần này đúng là bọn cậu thua.
Toàn bộ đám người đều đang khởi động chân tay.
“Xin đừng làm thế, hai bên các vị đây đều là khách quý của chúng tôi, đều là có mối quan hệ hữu nghị, nói theo cách của người Viêm Hạ là dĩ hòa vi quý ạ.” Lão đại của Cáp Mã chảy mồ hôi lạnh khuyên giải.
Với anh ta mà nói, nhân vật lớn này của Viêm Hạ không phải người đám anh ta nên đắc tội. Nhưng cùng với đó nước D càng không thể đắc tội, đây chính là một trong những quốc gia cường quốc cổ xưa nhất của Tây Âu, có thể nhận được sự ủng hộ của toàn Tây Âu hay không thì phải xem nước D trước nhất.
Trông thấy hai bên giằng co nhau, lão đại của Cáp Mã tiến lên trước nói: “Hai vị tới đây đều là giúp đỡ Cáp Mã chúng tôi giải quyết vấn đề, sau này còn cần phải hợp tác, hiện tại sao lại ồn ào như vậy?”
Viên Quỳ trầm tư nhíu mày hỏi: “Chúng tôi còn phải hợp tác cùng họ?”
“Lãnh đạo này, lần này Viêm Hạ chúng tôi nhận được nhiệm vụ, nhưng là tất cả do chúng tôi tiến hành, hiện tại làm sao nước D lại chen chân vào nữa?”
“Cái này…”
Lão đại Cáp Mã đối với vấn đề này cũng vô cùng nhức đầu.
Vào thời điểm khi sông Malaya vừa phát sinh sự việc bọn họ phát hiện không thể đối phó nổi liền tới liên minh Tây Âu xin chi viện từ các quốc gia có dị năng giả. (Ở Tây Âu người tu luyện gọi là dị năng giả),thế nhưng cuối cùng không có quốc gia nào đứng ra cả để nước Cáp Mã vô cùng bị động.
Nhưng họ lại không thể nào để mặc kệ được, vì đây là con đường kinh tế vận chuyển trụ cột.
Sau khi cân nhắc rất nhiều bọn họ mới nhờ tới sự giúp đỡ của bên Viêm Hạ.
Thứ nhất là do Viêm Hạ có nhiều cường giả có thực lực.
Thứ hai là sông Malaya có chảy qua cả Viêm Hạ nên đôi bên đều có lợi.
Nhưng vạn nhất bọn họ không nghĩ tới khi mọi chuyện đã an bài xong xuôi thì người nước D lại tới, hy vọng nước D sẽ đại diện cho Tây Âu tiếp quản chuyện của sông Malaya của nước Cáp Mã.
Thời thế thay đổi, đối với bên Viêm Hạ có thể như không quá tôn trọng họ, tuy nhiên đối với người nước Cáp Mã thì vô cùng có lợi.
Hai bên đều giúp đỡ chẳng những có thể giải quyết sự tình mà lại còn có thể để mặt mũi cho nước D.
Nhất là hiện tại họ còn thấy được đội trưởng Đạo Tư đội trưởng so sánh tài năng với đội trưởng Viên Quỳ, lòng tin tràn đầy, thậm chí họ còn cảm thấy đám người Viêm Hạ chẳng cần nhúng tay vào, chỉ cần ở bên cạnh xem là ổn rồi.
“Càng nhiều người thì bảo vệ càng tốt mà.” Lão đại nước Cáp Mã nói.
“Ngài đây là không tin người Viêm Hạ chúng ta?” Viên Quỳ chất vấn.
“Chúng tôi không có ý này… Đội trưởng đừng suy nghĩ nhiều.” Lão đại Cáp Mã giải thích.
Nhưng ai cũng đều biết lời này chỉ là qua loa mà thôi.
Viên Quỳ trầm mặc, suy nghĩ một chút mở miệng nói: “Bọn họ tới cũng chẳng sao cả, hơn hết thì Viêm Hạ chúng tôi phải làm chủ…Mà lúc tiến hành nhiệm vụ, bọn họ phải nghe chỉ huy từ phía chúng tôi.”
Việc này sao? Ý nghĩ của lão đại nước Cáp Mã hoàn toàn đối nghịch với Viên Quỳ.
Đội trưởng Đạo Tư xen vào, ngữ khí lạnh lẽo chất vấn: “Lão đại này, lần này không phải là do nước D chúng ta làm chủ hay sao?
Doanh trại Thần Long làm sao có thể vừa giúp người ta mà lại vừa phải làm việc nhìn sắc mặt người khác?
Lão đại nước Cáp Mã mỉm cười, đứng ra chủ trì nói: “Tôi biết tất cả mọi người đều mong muốn trợ giúp cho Cáp Mã, tôi đại diện cho Cáp Mã vô cùng cảm tạ các vị đều vô tư giúp đỡ… Các thủ hạ bên cạnh hai người đều là những cường giả siêu cấp, thế cho nên lần này để tôi nói một chút, để cho đội trưởng Đạo Tư làm chủ đi, đội trưởng Viên ngài dẫn người đi theo giúp đỡ một chút…”
“Làm sao có thể như vậy?” Đám người của doanh trại Thần Long nghiêm túc nói: “Muốn Viêm Hạ chúng tôi phải đi theo bọn người nước D này hay sao?”
Viên Quỳ trực tiếp nói: “Tôi không đồng ý.”
“Anh không đầu ý hay sao? Thế thì đội trưởng Quỳ có thể trực tiếp dẫn người về luôn, không cần thiết phải ở lại nữa.” Đạo Tư cười trào phúng.
Lão đại Cáp Mã lúc này có chút không nhịn được, ho một tiếng nghiêm túc nói: “Tôi nói, hai vị đội trưởng đều phụng mệnh tới đây giúp đỡ Cáp Mã chúng tôi không phải hay sao?”
“Chẳng lẽ nước Cáp Mã chúng tôi không có quyền quyết định hay sao?”
“Đã là như vậy, có chuyện gì mọi người có thể để lão đại chúng tôi đưa ra quyết định.”
Nhờ người ta giúp đỡ tất nhiên phải khách khí một chút, nhưng cũng là để chút thể diện lại cho hai vị đội trưởng, người chân chính phát ngôn của họ là các đại lão, nếu là ép xác thực không cần để ý tới yêu cầu của Viên Quỳ.
Đội trưởng Đạo Tư khóe miệng hơi nhếch lên, anh ta khẳng định là không có phản đối gì, ngược lại chuyện Viêm Hạ cử người đi lại nằm trong dự kiến.
Đám người Viên Quỳ vô cùng không muốn khuất phục, nhưng dựa trêи tình trạng này chẳng lẽ lại phải tranh cướp nhau để giúp đỡ hay sao?
“Quỳ lão đại, quên đi.”
“Bọn họ muốn đoạt công lao thì cứ để họ đoạt…”
Viên Quỳ cũng không cần có công lao, chỉ là nghĩ tới việc gọi Trương Thiên tới nhưng quyết định cuối cùng lại còn không nằm trong tay, người em này phải làm thế nào bây giờ?”
Quả thực là mất hết mặt mũi.
Tuy thế nhưng Viên Quỳ cũng không thể vì tình cảm riêng tư mà báo cáo với các lão đại chút chuyện nhỏ này.
“Tùy Cáp Mã các người xử lý thế nào, nhưng tôi nói cho các người biết, vì nước D mà từ bỏ Viêm Hạ chính các ngươi sẽ phải chịu tổn thất, bất lợi.” Viên Quỳ trầm giọng nói.
Các lão đại của Cáp Mã chỉ nhún vai.
Thấy Viên Quỳ phải chịu thua thiệt, đám người Đạo Tư đều cười ha hả, dương dương tự đắc.
Các lão đại của Cáp Mã còn xin phép đám người Đạo Tư để đi thu xếp căn cứ, hiện tại hoàn toàn không có ý định lấy lòng đám Viên Quỳ.
Lúc này căn cứ bố trí trêи bầu trời lại truyền tới tiếng chiến cơ kêu ầm ầm.
Thanh âm này đã hấp dẫn sự chú ý sự chú ý của mọi người ở dưới mặt đất.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ chiếc chiến cơ kia có đánh dấu hiệu chói mắt của Viêm Hạ.
Giờ phút này trong chiến cơ chính là hai người Trương Thiên và Tiết Khải Dương.
Trương Thiên nhìn một chút xuống tình huống giằng co dưới mặt đất, lạnh giọng nói: “Tiết Khải Dương, hạ cánh nhổ sạch ruộng hành kia và ở tầm thấp 100m.”
“Gì cơ?” Tiết Khải Dương nghi hoặc hỏi.
“Bảo cậu làm thì cứ làm đi, chẳng lẽ định không làm sao? Hay không dám?” Trương Thiên cười trào phúng.
“Vớ vẩn, điều ấy còn không làm được làm sao xứng làm người của doanh trại Thần Long? Cậu ngồi im đấy?” Tiết Khải Dương lộ ra điểm kiêu ngạo, nghiêm túc nói.
Trương Thiên cười cười, là người của doanh trại Thần Long chính xác không thiếu điểm này.
Vù vù! Máy bay trước mặt của tất cả mọi người hạ cánh xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.