Chương trước
Chương sau
Trương Thiên nhảy lên cao, hướng thẳng về phía đại điện lao đến!
Vân Môn có ba tầng đại điện, xây chồng lên nhau.
Tiền điện được gọi là đại điện, là nơi đệ tử Vân Môn thường xuyên ra vào.
Thượng điện là nơi Vân Thiên và các chấp sự bảo vệ những điểm quan trọng của đại điện.
Mà hậu điện - nơi mọi người gọi là cấm điện, chính là chỗ luyện đan của ông lão Thiên Ma, hơn nữa tất cả những đan dược quan trọng đều được cất giữ ở đó.
Vì để tránh cho tin tức ở ẩn truyền ra ngoài, bình thường chỉ có người đặc biệt đáng tin cậy ở Vân Môn mới có thể đến cấm điện.
Trương Thiên nhảy vọt lên độ cao mười mét, vừa nhìn qua tình huống bên trong thượng điện và cấm điện, tất cả đều là vết tích đánh nhau.
Xem ra lần này trong số cường giả giết đến tận cửa Vân Môn, còn có người đã bước vào cảnh giới thần?
Nếu không Vân Thiên và ông già Thiên Ma sao có thể không ngăn cản nổi được…
Quan trọng nhất là còn có thể lấy mạng ông già Thiên Ma?
Trương Thiên cau mày, đáp xuống trước cửa thượng điện.
Bên trong đại điện quả thật không thể chịu nổi, bức tường đã đổ sập một khối lớn, đồ vật lộn xộn, gạch ngói đổ nát.
Bên trong đại điện có vài người, đều đang ngồi trêи mặt đất, vô cùng chật vật!
Bọn họ chính là Vân Thiên, Châu Nhu Nhu cùng ba vị trưởng lão, chỉ có ông già Thiên Ma là không thấy đâu cả…
Vân Thiên hình như bị trọng thương, phía trêи áo bào màu trắng của anh ta nhuộm đỏ màu máu, hai mắt nhắm nghiền, hẳn là đang chữa thương. Châu Nhu Nhu ở bên cạnh, lo lắng đỡ Vân Thiên.
Mấy vị trưởng lão cũng ngã trêи mặt đất, nhị trưởng lão bị thương không nhẹ, mọi người không ai nói với ai câu nào, nét mặt ngạc nhiên bi thương, giống như người thất hồn lạc phách.
Trương Thiên xuất hiện, mới khiến ánh mắt của bọn họ có biến hóa.
Tam trưởng lão nhìn thấy bóng hình của Trương Thiên đầu tiên, lớn tiếng kêu lên: “tiểu Thiên?”
Nhị trưởng lão cũng nhìn sang, yếu ớt kêu một tiếng: “Là tiểu Thiên!”
Châu Nhu Nhu lẩm bẩm gọi một tiếng: “Anh Thiên!”
“Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, Châu tiểu thư!” Trương Thiên chậm rãi đi đến, cau mày nghiến răng trầm giọng hô.
Lúc này, Vân Thiên từ từ mở mắt ra, vẻ mặt u sầu đầy chua xót nói: “Tới rồi sao?”
Hai người bọn họ lúc trước đã nói chuyện qua, mọi người trong lòng đều hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Trương Thiên ngưng trọng lo lắng truy vấn: “Đệ tử ở đại điện nói Thiên Ma lão đầu xảy ra chuyện rồi? Thịt nát xương tan, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy?”
Dù đã tắt thở thì Trương Thiên cũng muốn cứu vãn một chút, nhưng bây giờ ngay cả người cũng không tìm thấy.
Nhị trưởng lão tức giận nói: “Là ai nói thế?”
Tam trưởng lão giải thích: “Thiên Ma vẫn chưa chết!”
“Chưa chết?” Trương Thiên nghe vậy vô cùng nghi hoặc, ánh mắt rơi xuống trêи người Vân Thiên.
Vân Thiên giải thích: “Cha tôi bị người của tổ chức Hừng Đông mang đi rồi, mạng sống ngắn ngủi hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng mà không biết…”
“Mang đi sao?” Nét mặt của Trương Thiên lúc này mới giãn ra được một chút.
Sau đó nghe Vân Thiên giải thích tiếp.
Hóa ra sau khi kết thúc cuộc gọi với Trương Thiên không lâu, thì người của tổ chức Hừng Đông liền giết đến.
Bọn chúng là nhắm vào Vân Thiên cướp mất tâm sen ngàn năm mà giết đến, nhưng Vân Thiên cũng không có ý định giao ra, dù sao Trương Thiên đã nói anh vô cùng cần tâm sen ngàn năm nay, cho nên Vân Thiên tính sẽ bảo vệ đến chết!
Dù sao bây giờ để tìm được một tâm sen ngàn năm là cực kỳ hiếm, hiếm lắm mới phát hiện ra, sao có thể để người khác cướp đi được cơ chứ?
Thế nhưng Vân Thiên thật sư đã xem thường cường giả của tổ chức Hừng Đông rồi.
Không ngờ vào lúc hai bên đang giao chiến không phân thắng bại thì đột nhiên, phía tổ chức Hừng Đông lại có thêm hai cường giả đến trợ giúp.
Ngay khi bọn họ vừa bước vào, Vân Thiên vốn đang chiếm ưu thế đã không thể chống đỡ được nữa!
Cuối cùng, người của tổ chức Hừng Đông còn định diệt Vân Môn, sau đó lấy lại tâm sen ngàn năm.
Lúc này, mấy vị trưởng lão và Thiên Ma đang ở trong hậu viện quan sát toàn bộ mọi chuyện diễn ra bất đắc dĩ phải rời núi, thế nhưng đến cuối cùng, vẫn là đánh không lại người của tổ chức Hừng Đông…
Sau khi Vân Thiên bị trọng thương, lực chiến của hai bên liền hoàn toàn mất cân đối!
Cường giả của tổ chức Hừng Đông còn định giết người tru tâm (thủ đoạn tàn nhẫn),giết chết Vân Thiên, thế nhưng ông lão Thiên Ma xuất hiện ngăn cản, đứng chắn trước mặt của Vân Thiên.
Cường giả của tổ chức Hừng Đông cũng nhận ra ông lão Thiên Ma, biết thân phận của ông ấy là thầy luyện đan, cuối cùng mới không ra tay giết người, hẳn là bởi vẫn còn chút giá trị với tổ chức Hừng Đông!
Kết quả sau cùng chính là, ông lão Thiên Ma đồng ý để đám người tổ chức Hừng Đông áp giải đi, bọn chúng mới đồng ý tha cho người của Vân Môn, bao gồm cả tính mạng của Vân Thiên.
“Bị người của tổ chức Hừng Đông bắt đi sao?” Trương Thiên nheo mắt nhìn, ánh mắt ý vị thâm trường (sâu xa).
Đối với Trương Thiên mà nói, Thiên Ma chưa chết cũng được coi như là một tin tốt, như thế thì vẫn có cơ hội cứu thoát được.
Dù sao cũng còn tốt hơn so với việc nhìn thấy thi thể của ông già Thiên Ma.
“Bọn chúng rời đi được bao lâu rồi?” Trương Thiên hỏi.
“Chắc khoảng được một canh giờ rồi!” Tam trưởng lão đáp.
Trương Thiên nhíu mày quay sang Vân Thiên truy vấn: “Tổ chức Hừng Đông phái bao nhiêu người đến? Lai lịch như nào mà cả anh và Thiên Ma đều không đánh lại được?”
Lúc vừa đến, Trương Thiên đoán kết quả thảm nhất chính là ép ông già Thiên Ma phải xuất thủ, tiết lộ thân phận mà thôi.
Không ngờ, kết quả bây giờ càng thảm hơn, chẳng những ép ông già Thiên Ma phải ra tay, hơn nữa ngay cả Vân Thiên và Thiên Ma cũng bị đánh bại, một người bị trọng thương, một người bị bắt đi!
Ánh mắt của Vân Thiên trở nên thâm thúy, nói: “Có một cường giả là bán bộ cấp thần, ba tên khác là cảnh giới hóa thần, còn lại là cảnh giới nhập thần và vài tên đột phá, tổng cộng có ba mươi người!”
Sau khi Vân Thiên nói xong, ba vị trưởng lão cũng lộ ra ánh mắt tuyệt vọng!
Trương Thiên hơi cau mày, lẩm bẩm: “Nhiều cường giả như vậy sao?”
Tổ chức Hừng Đông đã biến thái đến mức này rồi sao?
Dù Trương Thiên đã sớm đoán được từ trước, nhưng cường giả bán bộ cấp thần còn có thêm ba tên cảnh giới hóa thần, vẫn quá mạnh rồi!
Rất nhiều môn phái nhỏ ở núi Cửu Châu đều không đạt được trình độ này, huống chi là thế lực hắc ám ẩn nấp trong đô thị, nhưng tổ chức Hừng Đông lại đã vượt xa!
Sức mạnh tổng thể của Vân Môn cũng được coi như là vô cùng mạnh rồi, Vân Thiên và Thiên Ma trưởng lão hai người bọn họ cũng đã là đỉnh phong hóa thần.
Bảo sao, Vân Thiên lại không thể tiếp tục chống đỡ nổi!
Trương Thiên hỏi tiếp: “Trong đám người Hừng Đông đấy có đệ tử của môn phái lớn nào khác không?”
Nhìn vào thế giới tu luyện, đạt đến cấp hóa thần cũng không nhiều, dù sao thì loại cảnh giới này cũng cần thời gian tu luyện và tài nguyên phải dồi dào.
Vân Thiên lắc đầu nói: “Trong đám cường giả đấy không có tên nào nhìn thấy quen mặt cả, hơn nữa tuổi tác cũng đều không quá lớn, đây mới là chỗ mà tôi cảm thấy nghi hoặc!”
“Tôi có xem thường thực lực của tổ chức Hừng Đông, nhóm người này tôi cũng chưa từng tiếp xúc qua!”
“Đặc biệt là vị cường cấp bán thần kia, còn không phải là đường chủ của phân bộ Hừng Đông ở Huyền Tây, mới chỉ là chấp sự mà thôi…”
“Quan trọng hơn nữa, bọn họ giống anh, trêи người đều phát ra ánh sáng!”
Tam trưởng lão lúc này cũng gấp gáp bổ sung: “Đúng vậy, bọn chúng đều phát ra ánh sáng màu xanh lóa mắt, trông vô cùng rét lạnh, công kϊƈɦ cũng thập phần đáng sợ!”
“Đặc biệt là cái vị cường giả cấp bán thần kia, lại càng đáng sợ!”
Bùm!
Trương Thiên có chút sững sờ!
Những tin tức này trực tiếp khiến lòng Trương Thiên chấn động, nói rằng bị sét đánh cũng vẫn chưa đủ.
Trong đám cường giả không có gương mặt quen thuộc, tuổi tác còn trẻ, cũng mang ánh sáng truyền thừa, vậy rõ ràng những cường giả này khẳng định đã sử dụng những viên luyện hóa hoàn để tu luyện thành cường giả!
Thông qua thuốc luyện hóa, tu luyện nhận được ánh sáng truyền thừa không đáng sợ, đáng sợ là, tốc độ tu luyện! Nhanh như vậy bọn chúng đã có thể tu luyện đến cảnh giới hóa thần rồi sao?
Dựa theo tốc độ tu luyện này, Dương Tiêu muốn thống trị Viêm Hạ hoàn toàn là có thể.
Hơn nữa, cái tên bán bộ cấp thần kia sẽ không phải là Minh Vương trong đội thái dương chi quang đấy chứ?
Tam trưởng lão nói ánh sáng màu xanh, rét lạnh các thứ đều rất giống với đặc điểm của Minh Vương.
“Chết tiệt!” Trương Thiên mắng một câu: “Vậy mà lại có nhiều người mới là cường giả đến vậy!”
Vân Thiên trầm giọng nói: “Tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên, nếu không phải buổi sáng anh đã nói với tôi một lần rồi, thì bây giờ tôi cũng không tin.”
“Nhưng tôi cũng phát hiện, tâm sen ngàn năm kia hình như cũng rất quan trọng với bọn chúng, bằng không bọn chúng cũng sẽ không huy động nhiều cường gải như vậy đến đoạt về.”
“Chỉ đáng tiếc, tôi không có năng lực giữ lại tâm sen ngàn năm cho anh!”
Tâm sen ngàn năm đương nhiên quan trọng, nhưng so với tính mạng của Vân Thiên và Thiên Ma, Trương Thiên đương nhiên chọn vế sau.
Trương Thiên lắc đầu, trầm giọng nói: “Không sao hết, hôm này chúng ta sẽ giết lại, ông già Thiên Ma còn ở trong tay bọn chúng, không thể chậm trễ được!”
“Hôm nay sao?” Vân Thiên hai mắt mở lớn, kinh ngạc hỏi lại.
Mấy vị trưởng lão cũng ngăn cản, hét lớn một tiếng: “Tuyệt đối không được, tiểu Thiên!”
Vân Thiên giải thích nói: “Đương nhiên phải đi cứu cha tôi, nhưng hôm nay không phải là một thời cơ tốt, tôi định đi núi Cửu Châu mời một số cường giả đến hỗ trợ, như thế chúng ta mới có sức mạnh cứu cha thoát ra được.”
Nhị trưởng lão giơ tay lên nói: “Đúng vậy, mấy người chúng ta ở đây cũng đều đã bị trọng thương, mặc dù có tiểu Thiên con, nhưng mà đám cường giả Hừng Đông đấy rốt cuộc có bao nhiêu người cũng không rõ, nếu lỗ mãng đi đến sợ là chỉ dâng mạng cho bọn chúng mà thôi.”
Tam trưởng lão cũng nói nhỏ: “Bọn chúng mới chỉ phái chấp sự đến, ngay cả đường chủ cũng vẫn chưa ra mặt, sợ là thực lực của chúng ta không thể đối kháng với bọn chúng được.”
Trương Thiên tất nhiên cũng đã suy tính đến những thứ này, nhưng anh vẫn không thay đổi quyết định của mình, giải thích: “Không được, chúng ta không thể đợi thêm được nữa, hôm nay là cơ hội duy nhất giải cứu ông già Thiên Ma.”
“Nếu như bọn chúng chỉ giam giữ ông già Thiên Ma ở phân bộ Huyền Tây còn tốt, một khi thay đổi vị trí giam giữ ông già Thiên Ma, chúng ta sẽ bất lực, bây giờ tổ chức Hừng Đông không chỉ là một tập đoàn, cường giả của bọn chúng e rằng sẽ ngày càng nhiều!”
Trương Thiên mặc dù không biết là ai đã giúp tổ chức Hừng Đông chế tạo thuốc luyện hóa, nhưng đan dược của ông già Thiên Ma đối với toàn bộ người tu luyện của tổ chức Hừng Đồng đều có tác dụng rất lớn, Dương Tiêu nhất định sẽ sử dụng hết thủ đoạn vắt kiệt giá trị của Thiên Ma.
Nghe xong một hồi giải thích của Trương Thiên, tất cả mọi người đều cảm thấy không phải là không có lý, đám người Vân Thiên cũng cúi đầu suy nghĩ.
Trương Thiên nhìn nói: “Có tôi ở đây, chưa chắc đã không thể cứu thoát ông già Thiên Ma.”
Nhị trưởng lão căn dặn nói: “Nhưng bọn chúng có cường giả cấp bán thần, còn có cường giả hóa thần nữa, một mình con làm sao có thể đối phó với nhiều người như thế được?”
Vân Thiên thở dài một hơi nói: “Quan trọng nhất là tôi và mấy vị trưởng lão ở đây đều đang bị trọng thương, khó mà giúp một tay được, bằng không có thể quyết chiến một trận.”
Trương Thiên bất đắc dĩ cười nói: “Mấy người uống khôi phục đan vào đi, tôi có cách có thể giúp mọi người nhanh chóng khôi phục thực lực.”
“Nhưng phải nắm chắc thời gian!”
Nghe thấy vậy, mấy người lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo lời Trương Thiên nói, yên lặng nuốt xuống viên khôi phục đan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.