“Trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì vậy?” Trương Thiên thở dài nói.
Tô Vân Nguyệt nhìn chằm chằm vào Trương Thiên, cười nói: “Anh nói xem?”
“Nơi này trừ tôi ra, còn có ai có thể giúp được anh? Tay của anh thật sự có thể động đậy sao?”
Trương Thiên nhắm mắt lạnh giọng mà nói: “Vậy cô đi ra ngoài đi, tôi nghỉ ngơi một hồi rồi tự làm là được.”
Chờ linh lực lại khôi phục nhiều một chút, tuy rằng nội thương không thể lành nhanh như vậy, nhưng phá vỡ đống thạch cao nhục nhã này vẫn không thành vấn đề.
Tiên thể vô cực của mình mà còn cần thứ này giúp khôi phục, vậy thật là cười chết người ta!
Tô Vân Nguyệt cười xấu xa nói: “Sao tôi có thể để anh nghẹn lại chứ? Ai, vẫn là tôi tốt bụng giúp đỡ anh cho.”
Cô ta đẩy một chiếc xe lăn tới.
Nhanh chóng giúp đỡ nâng chân lên, đặt Trương Thiên tay chân đều bị bó thạch cao lên trêи xe lăn.
“Đậu má, cô muốn làm gì hả?” Trương Thiên nhíu mày nói.
Tô Vân Nguyệt lời lẽ chính đáng mà nói: “Giúp anh đi WC đó!”
“Cái gì?” Trương Thiên kinh ngạc hô lên.
Cô ta nhanh chóng đẩy vào.
“Này, dừng lại cho tôi, tôi không vội!”
Kia đến nhiều nan kham a?
“Tôi là người tốt rất thích giúp đỡ người khác.”
Đừng! Đừng có làm vậy!
Con mẹ nó!
Này, mẹ nó tôi là nam, cô phải dùng nước rửa như vậy sao? Còn muốn dùng khăn giấy chùi nữa?
Cô coi tôi là cái gì chứ?
Này, tay của cô đang làm gì?
Này, miệng của cô lại đang làm gì?
Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132533/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.