Suy nghĩ một hồi, Châu Vũ mang vẻ mặt phức tạp thở dài một hơi!
“Ai, ai kêu anh là đại ca của tôi?”
Cậu tôi nhanh chóng gọi cho Bạch Tiểu Mộc, nói: “Tiểu Mộc mau kêu một vài cường giả bên cạnh đi, chúng tôi đến Đông Khôi Xã cứu anh Thiên!”
Bạch Tiểu Mộc run rẩy nói: “Cái gì?”
“Anh Vũ muốn đánh lên Đông Khôi Xã? Cậu cảm thấy bố của tôi có đánh chết tôi hay không?”
Cái này?
Người nhà họ Bạch luôn mãi dặn dò không thể chọc Đông Khôi Xã!
Châu Vũ nhíu mày nói: “Không được, hình như anh Thiên đã giết hết cường giả rồi, còn dư lại một ít tép riu mà thôi, nhưng hẳn anh ấy đã bị thương, sắp chịu đựng không nổi, chúng tôi nhất định phải đi!”
Bạch Tiểu Mộc cũng lo lắng nói: “Anh Thiên…”
Châu Vũ cũng biết Tiểu Mộc khó xử.
Không phải cậu tôi không muốn giúp, nhưng dù sao cũng là chuyện liên quan đến toàn bộ gia tộc.
Cậu tôi suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Không cần sợ, kêu một ít người, chúng tôi quan sát tình hình chung quanh trước, nếu đánh không lại thì chúng tôi lui, nếu thật sự như anh Thiên nói, các ông lớn đều bị đánh chết, tôi khẳng định phải cứu anh Thiên!”
Nghe câu nói này cũng có lý!
Bạch Tiểu Mộc vội vàng kêu mười mấy võ giả và Châu Vũ đồng thời xuất phát, cả một cường giả phá cảnh mạnh nhất và duy nhất trong nhà cũng được gọi tới.
…
Ba chiếc xe hơi chạy đi, sau đó ngừng ở lại ở nơi cách Đông Khôi Xã một ký lô mét.
Đây là khoảng cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132532/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.