“Đây thật sự là một ý hay!” Ông lão Thiên Ma vô sỉ đáp.
Ánh mắt của mấy vị trưởng lão khác cũng đổ dồn về phía Châu Nhu Nhu.
“…”
Mọi chuyện tiến triển quá nhanh, Châu Nhu Nhu xấu hổ cũng khôn dám ngẫng đầu lên.
Vân Thiên trầm giọng nói: “Châu tiểu thư đừng để ý, cha tôi cùng mấy vị trưởng lão thường xuyên thích nói đùa, tôi kính cô một chén đền tội!”
Tiếng nói vừa phát ra, cảm giác khí khái nam nhân lại tăng mạnh.
Châu Nhu Nhu hai tai đỏ bừng cũng nâng chén rượu lên nhấp môi một chút.
“Nhanh như vậy đã biết bảo vệ người ta rồi? Có triển vọng!” Nhị trưởng lão cười nói.
“Ha ha ha!”
Ông lão Thiên Ma cũng không nói móc nữa, bắt đầu uống rượu một cách đầy vui vẻ.
Ông ấy còn lấy ra một viên đan dược đưa cho Châu Vũ, cười nói: “Cậu em vợ này, cậu uống viên huyết hóa ứ đan này vào, tôi cam đoan với cậu, chỉ một lúc nữa cái mắt gấu trúc kia sẽ biến mất.”
Châu Vũ vô cùng vui vẻ, cầm lên đưa vào miệng nuốt xuống.
Một phút sau, cậu ta cảm thấy tinh thần sảng khoái, khí huyết lưu thông, cảm giác ngột ngạt nơi lồng ngực bất lâu nay cũng tan biến, đôi mắt gấu trúc cũng có sự thay đổi. Từ màu đen thâm như mực chuyển sang màu sưng đỏ rồi dần dần biến mất.
Khuôn mặt của Châu Vũ đã hoàn toàn khôi phục lại như lúc bình thường. Cậu ta vốn có chút mệt mỏi cũng bắt đầu cảm thấy tràn trề khí lực, tinh thần sung mãn.
Cậu ta mở to hai mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132478/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.