Vân Thiên đứng bên cạnh Trương Thiên, thấy Trương Thiên nghe điện thoại sắc mặt hơi biến đổi, có thể cảm nhận được một phần tính nghiêm trọng của sự việc.
Anh ta hỏi: “Có chuyện?”
Hai người bình thường không giao lưu nhiều, nhưng mỗi lần Trương Thiên đến đều sẽ luận bàn võ đạo với mình một phen, cũng xem như là tri kỉ trong giới võ đạo!
Đối phương có tâm sự, hoàn toàn có thể nhìn ra được.
Trương Thiên chớp mắt, cũng không có phủ nhận: “Ừ, gặp phải một số chuyện. Nhưng cũng không phải vấn đề gì to tát!”
Vân Thiên gật đầu một cái, trầm giọng nói: “Mấy ngày nay thật sự không yên ổn.”
“Hả?” Trường Thiên nhìn sang, nhíu mày nghi hoặc.
Vân Thiên nhẹ giọng nói: “Bên phía Cửu Châu cũng có chút sóng gió, nhưng nhiều năm qua, giữa các gia tộc vẫn luôn tồn tại xích mích, cũng là chuyện bình thường.”
“Người không phạm ta, ta không phạm người!”
“Đúng là như vậy.” Trương Thiên lý giải, trầm giọng nói: “Nhưng mà, Vân môn từ trước đến nay không muốn tham gia vào cuộc tranh đấu, canh giữ sự thanh tịnh của mấy lão nhân gia thôi.”
“Ừm.” Vân Thiên đáp.
….
Nửa tiếng đã trôi qua, trên bàn cơm ở sảnh tiếp khách.
Mười mấy món ăn, rất phong phú.
Mặc dù Vân môn tọa lạc giữa sườn núi, nhưng lương thực dự trữ này mỗi ngày đều có người dưới thành phố cung cấp.
Thiên Ma bảo mọi người ngồi xuống.
Châu Nhu Nhu và Châu Vũ ngồi bên cạnh Trương Thiên, Thiên Ma cùng mấy vị trưởng lão ngồi ở một bàn tròn khác, đối diện với Trương Thiên.
“Cô bé này…” Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132477/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.