Cuối cùng, mười ngón tay của Trương Thiên lướt trên dây cung của cây đàn cầm, chỉ có một âm thanh vang lên mà dường như đã là âm thanh cuối cùng của khúc nhạc phụ này, tiếng đàn ngân dài!
Tất cả ý nghĩa của bài hát như đã nằm gọn trong trái tim của mỗi người.
Một cụ già đã hơn trăm tuổi, đôi mắt đỏ hoe, ông cũng không thể ngăn cản tiếng đàn này làm xao xuyến con tim mình.
Thật rung động!
Tất cả những người có mặt tại đây đều đã bị cuốn hút, họ lắng nghe một cách say mê, trên khuôn mặt của không ít người đã tràn đầy nước mắt.
Vừa rồi khi Giang Quy chơi đàn piano, mọi người xem biểu diễn chỉ thốt lên: Ôi! Chà! sau đó không còn gì nữa.
Nhưng tiếng đàn sâu thẳm của Trương Thiên lại khiến cho mọi người phải lưu luyến không quên.
Vậy mà lại nghe thấy những ý nghĩ, nghe thấy câu chuyện được tiếng đàn kể ra.
Đem ra so sánh, đây mới là âm nhạc thực sự!
Ở bên dưới yên lặng, Trương Thiên mở mắt ra, anh cất cây đàn cổ đi rồi đứng lên, lặng lẽ rời khỏi sân khấu nhỏ.
Sau khi mọi người trở lại thưởng thức đã không còn nhìn thấy hình bóng của Trương Thiên đâu nữa.
Nhưng ngay sau đó, một tràng pháo tay vang dội vang lên khắp sân khấu.
Đinh tai nhức óc.
Điếc tai!
Tâm trạng mỗi người đều là vừa xúc động vừa bùi ngùi.
Một ít khán giả rơi nước mắt, nói rằng:
“Ông đã nghe hàng trăm buổi hòa nhạc nhưng không có bản nhạc nào lại có thể khiến ông xúc động như vậy.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132347/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.