Trương Thiên nói: “Yêu cầu của anh không cao, chỉ cược một nụ hôn thôi!”
Nếu không ngủ một đêm cũng được!
Đương nhiên, Trương Thiên nào dám nói đến câu sau.
Một khúc tiên âm đổi một nụ hôn, không khó đâu nhỉ?
Thấy mặt Lâm Tử Thanh đỏ ửng nhưng không trả lời, Trương Thiên liền nói tiếp:
“Nếu như em nghe anh đàn mà cảm động thì một nụ hôn nhá, như vậy được không?”
“Im lặng thì anh xem như em nhận lời nhé?”
Lâm Tử Thanh nhướng mày, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm, nhỏ giọng trả lời: “Được!”
“Cô Lâm, giữ lấy lời đấy!” Trương Thiên nở nụ cười tươi rói, giơ tay chỉ vào cô.
Ngay sau đó, Trương Thiên quay sang nói với Lâm Tiểu Nhã:
“Em nghe thấy chưa? Em phải làm chứng cho anh rể? Không anh sợ chút nữa có người chơi ăn gian.”
Lâm Tiểu Nhã ghét bỏ, nói móc: “Em đợi anh làm trò cười!”
“Chờ chút nữa có xấu mặt thì em hy vọng anh đừng đi về phía bàn này.”
Trương Thiên đắc ý, cười cười:
“Chờ đó, xem anh rể biểu diễn đây này.”
“Nói không chừng em còn muốn lên tặng hoa luôn đó?”
Lúc này, Giang Quy trở về từ trong vòng vây của mọi người.
Vừa quay về tới thì anh ta cười híp mắt hỏi mọi người:
“Đoạn nhạc này con đàn được chứ?”
Không thể phủ nhận là khá hay.
Lâm Diệu Đông và Lâm Tiểu Nhã đều gật đầu, Giang Trạch Thiên càng vui vẻ, nói: “Tốt lắm! Quả nhiên là con trai của bố, quả nhiên là người từng ôm giải thưởng lớn mà.”
“Con nhìn xem, rất nhiều người còn đang vỗ tay cho con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132346/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.