Nói xong, Trương Thiên bước tới, đặt túi xuống bàn cơm và ngồi xuống.
Lâm Tử Thanh bình tĩnh nói: “Tôi không biết anh sẽ về, không nấu phần của anh!”
Cái gì?
Vừa nãy không phải mới nói trong điện thoại sẽ về sao?
Mấy suy nghĩ kiểu này trong đầu phụ nữ, Trương Thiên hiểu.
Một trăm phần trăm là đang ghen.
Trương Thiên cười khổ, nói: “Không sao, có em ở đây, anh uống nước sôi để nguội cũng no được mà.”
Lâm Tử Thanh cau mày, hỏi ngược lại: “Ý anh là nhìn thấy tôi là đủ no rồi sao?”
Mặt xám nghoét!
Xem ra là giận thật rồi.
Nghĩ lại cũng đúng, đàn ông trên đời ai dám làm như Trương Thiên? Hỏi thẳng vị tổ tông ở nhà: Có thể tìm thêm một bà vợ nữa không?
Anh thử tìm nữa xem?
Trương Thiên vờ đáng thương, nói nhỏ: “Ý của anh là, có tình rồi thì uống nước lã cũng no!”
Lâm Tử Thanh nghe xong thì nhếch môi.
Cô chỉ vào cái túi, hỏi: “Đây là cái gì thế?”
“Hì hì, là đồ tốt đó! Nhân sâm ngàn năm.” Trương Thiên cười gian: “Anh ăn thay trái cây.”
Rõ ràng là túi trái cây mà anh còn nói là nhân sâm ngàn năm?
Lâm Tử Thanh lắc đầu, không thèm để ý tới lời nói nhảm của Trương Thiên, nói thẳng:
“Buổi sáng bố có gọi điện thoại cho tôi!”
Trương Thiên nghe thế, lập tức ưỡn ngực, bày vẻ kiêu ngạo, nói:
“Bố nói gì thế? Có phải khen anh tối qua làm tốt lắm không?”
“Có phải khen thằng con rể như anh thật hữu dụng không?”
“Em nói bố đừng phô trương quá, anh lợi hại cỡ nào, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132342/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.