Tô Phong và Tô Chính Nam đi về phía Trương Thiên.
Tô Phong cau mày, tức giận nhìn chằm chằm Tô Vân Nguyệt đang ngẩn người trên giường, không nói gì cả.
Ông ta lại ngồi xổm xuống, sốt ruột hỏi Trương Thiên:
“Cậu Tiểu Thiên, có chuyện gì thế?”
Trương Thiên toát mồ hôi lạnh, anh có thể cảm nhận được huyết cô đang cắn vào tĩnh mạch của mình, cực kỳ đau đớn.
Nếu như nói chất độc như bị con kiến đốt, vậy cảm giác đau đớn này của Trương Thiên lại gấp ngàn vạn lần.
Hơn nữa anh còn bị linh lực phản phệ nữa, vô cùng khó chịu.
Đã lâu rồi anh không nếm thử cảm giác đau khổ như vậy!
Trương Thiên cắn răng, đau khổ nói:
“A, khụ... bà cụ Tô... chắc là không sao nữa đâu!”
Bọn họ nghe thấy anh nói thế thì nhanh chóng nhìn bà cụ một chút, chỉ thấy sắc mặt bà cụ hồng nhuận, hơi thở vững vàng, hẳn đã ngủ rồi.
Cứu được rồi sao?
Lúc này Tô Chính Nam mới lau mắt nhìn Trương Thiên.
Tô Vân Nguyệt cũng chú ý tới việc bà cố đã không sao nữa, cảm giác áy náy bắt đầu từ trong lòng hiện ra.
Cô ta không ngừng tự hỏi: Anh thật sự cứu bà cố sao!
Tô Phong nhìn lướt qua mẹ mình, dù xác nhận bà ấy không sao nhưng sự lo lắng trong lòng vẫn không buông xuống, quay đầu hỏi anh:
“Vậy còn cậu thì sao?”
Nếu chỉ vì mẹ ông ta mà phải trả bằng mạng của Trương Thiên, vậy không hề đáng!
Trương Thiên nhắm mắt nhếch miệng, mồ hôi toát đầy người, anh đau đến mức lắc đầu nói:
“Bà cụ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132338/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.