Trương Thiên vẫn tập trung sử dụng linh lực, anh không hề động đậy!
Phần lớn gân mạch trong cơ thể bà cụ Tô gần như đã được anh đảo qua, nhưng vẫn còn dư lại một ít.
Nếu lúc này Trương Thiên hoặc bà cụ Tô động đậy, linh lực sẽ chạy loạn, chắc chắn bà cụ sẽ phải chết, Trương Thiên cũng vì thế mà bị nội thương do phản lại.
Nhỏ thì cũng chỉ đau đớn một chút, nhưng nếu bị tắc lớn sẽ gây dứt cả gân mạch.
Trương Thiên cần phải tĩnh tâm, tốt nhất nên hoàn thành trước khi người kia đụng vào bọn anh.
Đây chính là thời khắc mấu chốt để cứu mạng bà cụ Tô...
Đáng chết!
“Nghe nói cứu người, vậy mà anh lại ngồi đây ngủ sao?”
Tô Vân Nguyệt đi chân trần từ bệ cửa sổ nhảy vào, từng bước đến gần phía kia:
5 mét!
4 mét...
Cô ta nhìn Trương Thiên, hừ một tiếng, trong lòng thầm mắng: Tôi đã đi vào tận đây rồi mà anh còn ngủ sao?
Xem ngủ ngon chưa kìa?
Chúng tôi ở ngoài kia lo lắng đến khiếp mật, vậy mà đồ lừa đảo như anh lại nằm đây ngủ vậy sao?
Đây không phải đang lãng phí thời gian chữa trị của bọn cô à?
Có biết lúc này chính là thời gian chữa trị tốt nhất của bà cố không?
Tức giận!
Tô Vân Nguyệt bước gần tới phía trước, cô ta nhìn phần lưng cắm đầy ngân châm kia của bà cụ Tô, vô cùng đau lòng.
Theo miệng vết thương trên tuỷ sống, cô ta còn nhìn thấy hai cái ống đang cắm phía trên, trong chai còn có máu nữa.
Mẹ nó!
Đây là loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132337/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.