Bành Hoa: Cái tên người đàn ông khốn nạn mà các người nói đang ở trong nhóm này, nếu không ông hỏi ý kiến của cậu ấy một chút xem sao?
Tưởng Minh Đức: Có ý gì?
Bành Hoa: Thành phố Nam Châu có người đàn ông nào bám váy đàn bà nhất?
Bành Hoa: Tôi và người đàn ông bám váy đàn bà đang ở phòng 102, nếu không thì các người cùng lại đây luôn cho náo nhiệt?
Trương Thiên: ...
(Tưởng Minh Đức đã thu hồi một tin nhắn!)
(Tưởng Minh Đức đã rút một tin nhắn!)
Hình như ông Tưởng đã hiểu ra gì đó, vội vàng rút tin nhắn về.
Dưới đạo lý, thì giả ngu rất quan trọng!
Tưởng Minh Đức: Vừa nãy các người đang nói chuyện gì thế?
Tưởng Minh Đức: Haizz, già rồi gần nhất tôi luôn buồn ngủ sớm! Các vị ngủ ngon! (hoa hồng)
Bành Hoa: Đừng, cái người ở thành phố Hải vẫn còn cần người giúp đỡ mà? Ha ha ha. . .
Tưởng Minh Đức: Tôi mặc kệ sống chết của ông ta, chuyện Tưởng Minh Đức tôi cần xử lý lúc này là xin lồi người anh em tiểu Thiên.
Trương Thiên: Đã hiểu! Ngủ đi!
Bành Hoa: OK!
Ý của lời này của Tưởng Minh Đức chính là:
Người ở thành phố Hải không quan trọng. Trương Thiên cậu cứ xử lý, xảy ra án mạng, Tưởng Minh Đức sẽ lo liệu.
Nói xong, hai người lại tiếp tục cụng chén với Lâm Diệu Đông.
Lâm Diệu đông cảm giác được bầu không khí có chút kỳ lạ, ngây người hỏi: "Xong rồi hả?"
Trương Thiên không lên tiếng, Bành Hoa nói chen vào:
"Tổng giám đốc Lâm, đây là ông đang nghi ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132330/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.