Tần Vi Vũ nhìn dáng vẻ thận trọng của Di Bảo, cố gắng lộ ra vẻ ngốc nghếch. 
Nhưng không biết vì sao, Tần Vi Vũ bỗng nhiên rất muốn sờ khuôn mặt Di Bảo, chờ đến lúc anh kịp phản ứng thì bàn tay đã không biết sống chết mà chạm vào, ồ, mềm mại giống như trong tưởng tượng, còn trơn bóng. 
Có điều anh thế này biến thái quá. 
Súc sinh! 
Chó má, sao mày có thể sờ mặt con gái người ta chứ? 
Không cần mặt mũi. 
Phi! 
Di Bảo ngơ ra một khắc, mặt vù cái bỏng lên: “Cậu làm gì vậy?” 
Nói thật, Tần Vi Vũ cũng không biết mình muốn làm gì, ấp úng nói không nên lời, mặt cũng đỏ lên theo. Một lát sau anh mới tìm cớ nói: “Thì, thì xem mặt cậu, hình như còn rất trơn mượt, con cún nhà tớ cũng vậy, rất đẹp, cậu muốn nhìn một chút không?” 
Một giây sau, Tần Vi Vũ bị bạn học Hoàng Tịnh Di đánh vào đầu: “Tần Vi Vũ cậu muốn chết đúng không? Cậu dám nói tớ giống chó? Là tớ gần đây quá dễ chung sống hay là nắm đấm của tớ không quá cứng?” 
Tần Vi Vũ: “Không không không, tớ không có ý đó.” 
“Bất kể cậu có ý đó hay không, Tần Vi Vũ, cậu chết đi!” Di Bảo giận lắm, cái tên chó má này rốt cuộc có biết bản thân đang nói gì không? Hay là đầu óc không dùng được? Cũng dám nói cô giống chó? 
Cậu mới giống chó, cả nhà cậu cũng giống chó! 
Đau hết cả trứng! 
Tần Vi Vũ vội vàng giải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-sung/3390716/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.