Chương trước
Chương sau
Doãn Hạo trở lại phòng của mình, ném vỡ một bộ chén trà vẫn không lắng lại sự giận dữ trong lòng. Cặp mắt âm uất nhìn chằm chằm bên ngoài, trong lòng lại bắt đầu lấy bàn tính ra, suy nghĩ tới lui như thế nào cũng không nuốt trôi được cơn tức này.

Nếu như không có Hạ Trường Ninh, mọi chuyện sẽ không phát triển thành cục diện như bây giờ, tất cả đều là lỗi của Hạ Trường Ninh. Nếu như Hạ Trường Ninh chịu ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp mà gả vào Thương gia thì Doãn gia lúc bấy giờ sẽ thắng được lợi ích lớn nhất. Vậy thì mình cũng sẽ không keo kiệt mà thừa nhận bản thân có một đứa em trai gả ra ngoài làm vợ cho người.

Ấy thế mà Hạ Trường Ninh quá không biết điều, chẳng những yêu cầu Doãn gia bồi thường cho cậu ta, thậm chí Hạ Trường Ninh còn thông đồng với Thương Ngự Thượng gài bẫy Doãn Thế. Lỡ như Thương Ngự Thượng biết được Doãn Thế giở trò ở trong báo cáo tài chính, cho dù Thương Ngự Thượng vì nhìn mặt mũi Hạ Trường Ninh tên tiểu tiện nhân kia mà tạm thời không truy cứu thì cũng khó mà bảo đảm sau này anh ta không báo hận Doãn Thế.

Trong giới kinh doanh địa vị và thủ đoạn của Thương Ngự Thượng dù có là Doãn Thế hay thậm chí cả Doãn gia đều không thể chống lại được, đến lúc đó Doãn gia chỉ có bị đánh tan nát, lại tiện nghi cho tiểu tiện nhân kia.

Không được, tuyệt đối không thể để mọi chuyện như thế, không thể để cho Hạ Trường Ninh chiếm lợi như thế được, nhất định phải nghĩ cách "dạy dỗ" Hạ Trường Ninh một chút, hoặc là bắt cậu ta phải để lại một vài thứ mà cậu ta đang có trong tay, phải buộc cậu ta để cho mình quyền sử dụng, coi như vì Doãn gia và mình lưu lại một đường cũng được. Hạ quyết tâm Doãn Hạo liền bắt đầu hành động, gọi điện thoại sau đó liền ra ngoài.

Trong phòng Hạ Trường Ninh còn đang quên mình làm việc, không hề hay biết có một âm mưu xấu xa đang được tỉ mỉ vạch ra nó lặng lẽ âm thầm tiếp cận, âm mưu muốn hủy hoại Hạ Trường Ninh.

Mấy ngày qua Thương Ngự Thượng bận bịu chân không chạm đất, anh muốn mau chóng giải quyết việc công ty, dư ra càng nhiều thời gian cùng sức lực dùng trong hôn lễ, đương nhiên Thương Ngự Thượng càng hi vọng hơn là có thể thường xuyên bên cạnh bầu bạn với Hạ Trường Ninh, tăng thêm thời gian tìm hiểu lẫn nhau, tiến thêm một bước bồi dưỡng tình cảm, làm cơ sở đánh giá cho cuộc sống sau này.

Mỗi ngày trừ công việc, Thương Ngự Thượng đều sẽ rút ra thời gian gọi điện thoại trao đổi với Hạ Trường Ninh, phần lớn là hỏi xem cậu hiện tại đang làm gì, công việc của cậu làm ra sao, ăn uống có ngon miệng không, có xảy ra điều gì bất thường hay không, thời gian cậu nghỉ ngơi thế nào.. Và đương nhiên Thương Ngự Thượng mọi lúc mọi nơi nhắc nhở Hạ Trường Ninh cẩn thận với người Doãn gia, có chuyện gì nhất định phải nhanh chóng gọi cho anh, hoặc là tìm người của mình mà hỏi thăm qua.

Mỗi lần tiếp điện thoại của Thương Ngự Thượng đều làm Hạ Trường Ninh vui vẻ nhất. Sau đó câu chuyện thường sẽ là một bên vui vẻ báo cáo lại mỗi ngày làm cái gì, tâm tình tốt ăn ngon, mọi chuyện đều tốt vân vân cho Thương Ngự Thượng nghe, một bên lại dặn dò vài câu, cái gì mà chú ý nghỉ ngơi, công việc đừng quá mệt mỏi vân vân, hai người giống như vợ chồng quen biết nhiều năm vậy, lo lắng vướng mắc cho đối phương.

Mỗi lần dì Tần khi nghe Hạ Trường Ninh tiếp điện thoại dì Tần đều sẽ nghĩ, đứa nhỏ này cuối cùng cũng có thể cười thật lòng rồi, có người đau lòng có người lo lắng, có người yêu thương, có người bảo vệ thật sự rất tốt, trên thiên đường Minh Lan đã có thể yên tâm.

Đến gửi thông báo quyết định ngày diễn ra hôn lễ chính là quản gia nhà tổ, ở Thương gia cũng rất nhiều năm cho nên ông rất được Bà Thương coi trọng, ở Thương gia cũng có chút đại vị, Thương Ngự Thượng cũng đối với ông kính trọng có thừa.

Lão quản gia họ Liêu, trong nhà mọi người đều gọi ông là chú Liêu.

Chú Liêu đến Doãn gia trực tiếp vào thẳng vấn đề là muốn gặp Hạ Trường Ninh. Khi thấy Hạ Trường Ninh đến gặp mình, chú Liêu ôn hòa cùng hữu lễ gọi,

_ Cậu Ninh, tôi là quản gia ở lão trạch, không phiền thì ngài liền gọi tôi một tiếng chú Liêu là được.

Hạ Trường Ninh khom người xuống theo lễ phép mà con cháu nên làm,

_ Chú Liêu khách sáo, chú gọi tôi Trường Ninh là được.

Chú Liêu vẫn duy trì khiêm tốn hữu lễ

_ Cám ơn cậu Ninh coi trọng, nhưng lễ không thể bỏ qua.

Hạ Trường Ninh sờ mũi một cái, mọi người trong thế gia vọng tộc chính là nhiều quy củ như vậy, Hạ Trường Ninh bây giờ có chút sợ hãi, cậu gả vào Thương gia rồi sau này mình có phải là cũng phải như vậy. Cậu nghĩ đến lời nói hành động quá mức cẩn trọng của ông quản gia này. Nếu thật là như vậy, không phải mệt chết sao.

_ Vậy tôi liền nghe theo lời chú.



Chú Liêu tuy là người già nhưng con mắt thì sáng tỏ, người trẻ tuổi này xem xét chính là ôn văn nho nhã, thanh tâm yên ổn, ổn trọng, chỉ có tuổi là hơi nhỏ một chút, có cái gì đều hiện tại trên khuôn mặt, cho nên nghĩ ngược lại thì cậu là người thẳng thắn thuần thiện, cùng với cậu cả vừa hay tính cách bổ trợ lẫn nhau.

Con mắt nhìn người của bà chủ cũng thật độc đáo, vậy mà chọn cho cậu cả một người vợ xuất sắc đến thế, dáng người chẳng những nhìn ngọc thụ lâm phong, ôn nhuận như ngọc, tính cách còn thật tốt, ừm., tốt thật

Trên lầu đi xuống còn có bà Doãn cùng chú Liêu trò chuyện vài câu, chú Liêu liền trực tiếp vào vấn đề chính,

_ Cậu Ninh, Bà Thương phân phó tôi đến cùng ngài bàn giao một tiếng, hôn lễ của ngài và cậu cả đã chọn được ngày là ngày 28 tháng này, tính từ hôm nay thì còn có 20 ngày. Mặc dù hôn lễ quyết định có chút vội vàng, nhưng mà bà ấy nói ngài yên tâm, cần chuẩn bị đều sẽ không thiếu. Mặt khác trong gia tộc mọi người đã đến đủ toàn bộ, các công việc trong ngày hôn lễ đều xử lý ổn thỏa, ngài chỉ cần đợi cậu cả đến đón ngài là được rồi.

Nhấp một hớp nước, chú Liêu tiếp lời

_ Bà ấy còn dặn dò tôi, để tôi hỏi cậu Ninh còn cái gì cần hay muốn gì không? Ngài cứ nói ra, bà ấy nhất định sẽ thỏa mãn ngài.

_ Tôi không có muốn gì, tất cả mọi chuyện giao cho bà chu tất là được, phiền chú Liêu trở về thay tôi nói với bà, để cho bà ấy nhọc lòng vì tôi rồi. Trường Ninh trước cám ơn người.

_ Cậu Ninh có lòng, chú Liêu nhất định đem ý ngài đến bày tỏ cùng bà rõ ràng. Vài ngày này cậu cả còn bận xử lý chuyện công ty, một khi xử lý xong, cậu cả lập tức sẽ đến đón cậu Ninh. Đến lúc đó ngài và cậu cả lại đi chọn lễ phục, trang sức cho lễ cưới, ảnh cưới thì bà ấy đã bàn giao xuống dưới tìm một nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng trong nghề, sau đó sẽ cùng ngài và cậu cả lựa chọn nơi thích hợp gặp mặt chụp ảnh.

_ Được, đến lúc đó tôi sẽ cùng Ngự Thượng đi.

Chú Liêu lại bàn giao một chút việc rồi liền rời khỏi. Bà Doãn và Tùng Mẫn bị người khác xem không khí, tức nghẹn đầy một bụng, mặt mày u ám trở về phòng.

Sự việc ngày hôm nay bà Doãn và Tùng Mẫn đều cực kỳ kinh hãi lại phải nín nhịn mà tự buồn bực, một mặt sợ hãi Thương Ngự Thượng vì Doãn thế trong bản báo cáo đánh giá động tay chân, sự việc đối với Doãn gia bất lợi.

Một mặt khác là ngày hôn lễ của Hạ Trường Ninh được quyết định, Thương gia lại phái quản gia đến thông báo một tiếng cho biết, không có bất kỳ bày tỏ gì, hơn nữa ông quản gia kia cũng chỉ nói cười với Hạ Trường Ninh, hoàn toàn đem mẹ chồng nàng dâu hai người giống như không khí, chuyện này làm cho hai người vô cùng không vui, tự cảm thấy là mình hoàn toàn bị khi dễ. Cho nên muốn ra oai với Thương gia, vậy là lấy lý do đi thăm họ hàng, liền ra cửa đắc chí nói trước ngày diễn ra hôn lễ sẽ về kịp.

Hạ Trường Ninh mà quan tâm chút mánh khóe này mới là lạ, chỉ có dì Tần thì thầm nói, nói lòng dạ Doãn gia quá nhỏ nhen độc ác, đều cảm thấy khó chịu, có chủ ý muốn Hạ Trường Ninh xấu mặt làm chuyện cười cho người khác, không có một chút dáng vẻ của người lớn, thật sự là quá đáng.

Đối với việc này Hạ Trường Ninh từ chối cho ý kiến, tùy bọn họ muốn nhập nhằn thế nào cũng được, cậu chỉ chú tâm vào công việc của mình.

Hôm nay, Doãn Chi Niên bận tiếp khách không ở nhà, Doãn Tuấn chỉ biết ăn chơi quậy phá kia ra ngoài lêu lỏng, ở nhà chỉ có Hạ Trường Ninh và Doãn Hạo. Thế là vừa đúng lúc cho Doãn Hạo có cơ hội ra tay, Doãn Hạo liền gọi điện thoại cho một người tới nhà làm khách.

Người kia đến, Doãn Hạo cố ý gọi dì Tần đi làm việc khác một lát, thừa dịp lúc Hạ Trường Ninh thường uống sữa tươi thêm một chút thuốc, rồi mới làm như không có việc gì cùng bạn nói chuyện phiếm, con mắt thỉnh thoảng liếc trộm dì Tần, nhìn bà xem có phải đã đem ly sữa tươi đã bị bỏ thuốc đưa lên lầu hay chưa.

Quả nhiên một lúc sau dì Tần người không biết rõ tình hình đem ly sữa tươi lên lầu. Doãn Hạo mặt mày nham hiểm xấu xa, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm cửa phòng Hạ Trường Ninh,

_ Anh Đao, 10 phút sau liền có thể lên trên đó, nhớ kỹ nhất định phải chụp được tất cả tình cảnh, việc thành về sau tôi sẽ không bạc đãi với anh.

Người ngồi đối diện bên kia gọi là Anh Đao, vẻ mặt bỉ ổi, nước dãi muốn chảy ra ngoài đến nơi,

_ Yên tâm, việc này tôi nhất định làm thành công, còn làm thật tốt. Sau này lại nói, em trai kia của cậu cũng quá là mềm ngọt mộng nước, một lần sao có thể đủ, cậu không nghĩ bắt lấy thóp để em trai cậu phải nghe theo cậu bày biện hay sao? Chỉ cần để cậu ta ở cùng tôi đây, còn sợ cậu ta không nghe lời cậu sao?

Dì Tần bưng sữa tươi lên lầu, đem cái ly đặt ở bên tay Hạ Trường Ninh,

_ Trường Ninh đã mệt mỏi đã vài đêm, cứ tiếp tục thân thể sẽ không chịu đựng nổi.

_ Con đã biết, dì Tần ơi rất nhanh sẽ ổn thôi, cố gắng nhịn qua một đêm này là công việc của con liền hoàn thành.

Dì Tần nói dông nói dài,

_ Con đó, thiệt là tình, con mỗi lần làm việc liền mặc kệ không đoái hoài việc khác, phải chú ý thân thể, nhanh lên, đem sữa tươi uống.

_ Được rồi con biết rồi, chút nữa con sẽ uống liền, dì nghỉ ngơi sớm đi. Con cũng ngay lập tức liền xong.

Dì Tần bên dặn dò cậu uống sữa tươi sớm chút nghỉ ngơi, bên đánh ngáp nói thầm, già rồi chịu một đêm liền chịu không được, liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Nhìn dì Tần bên cạnh thì thầm, nhìn bóng lưng người rời đi, có người quan tâm đến mình, thương yêu mình, thật tốt.

Trong trí óc xuất hiện một bóng dáng, người kia ở bên cạnh luôn dịu dàng quan tâm, gọi điện thoại lo lắng nghĩ đủ thứ linh tinh, vừa nhớ tới, trong lòng đều là ngọt ngào.

Còn không đến 20 ngày nữa là có thể mỗi ngày đều ở cùng nhau, thật rất đáng mong đợi.

Cậu bị chính ý nghĩ không biết xấu hổ, không biết ngại ngùng của bản thân làm cho rối loạn lung tung một hồi, sau đó cậu liền vội vã thu hồi ý nghĩ này, tập trung công việc.

Thuận tay cầm lên sữa tươi, ừng ực ừng ực uống một miệng lớn, đem phần sữa không còn lại bao nhiêu đặt ở bên cạnh, tiếp tục cố gắng hoàn thành công việc.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hạ Trường Ninh cảm thấy trước mắt màn hình máy vi tính càng lúc càng mơ hồ, lắc lắc đầu, cảm giác đầu óc ông ông loạn thành một đống, ánh mắt không tiêu điểm, cả căn phòng đều đang di chuyển không ngừng.

Lý trí còn sót lại cho Hạ Trường Ninh biết, không ổn, mình sợ là ăn phải cái gì không nên ăn, bị người ta bỏ thuốc, không có thời gian cân nhắc xem ai là người bày mưu, nhất định phải ngay lúc sự việc còn trong khả năng có thể khống chế được tự cứu lấy mình. Cho nên Hạ Trường Ninh gian nan đứng lên, lờ đi trong phòng khắp nơi loạn lắc, lảo đảo lộn xộn cố gắng bước đi đến ban công, đã dùng hết khí lực cuối cùng kêu to một tiếng,

_ Tiểu Ngũ.



Mặc dù nghe được không phải rất rõ ràng, nhưng mà bằng tinh thần tận chức tận trách, Tiểu Ngũ nhanh chóng xuyên hàng cây, nhanh chóng chạy đến dưới lầu hai của Hạ Trường Ninh, tay không trèo lên trên tường chỗ đường ống nước mưa, không đến một phút liền ra trên ban công của Hạ Trường Ninh.

Nhìn thấy ngã trên mặt đất là Hạ Trường Ninh, Tiểu Ngũ con mắt trong nháy mắt trừng lớn, đỡ người Hạ Trường Ninh lên,

_ Cậu Ninh, cậu bị sao vậy?

Hạ Trường Ninh sắc mặt thảm hại trắng bệch, mồ hôi trên trán thuận theo hai má tí tách nhỏ xuống như nước, tiếng như muỗi kêu,

_ Tì.. m.., Ng.. ự... Th... ượng, đừn.. g, đ.. ừng k.. inh đ.. ộng, ng... ười D.. oãn gi.. a..

Hạ Trường Ninh vừa dứt lời ngẹo đầu xỉu ngang.

Tiểu Ngũ đỡ lấy Hạ Trường Ninh, quay qua xung quanh ngoài cửa sổ hô cứu một tiếng, một lát lại có hai người bay lên bên trên ban công, nhìn thấy nằm trên mặt đất là Hạ Trường Ninh, Tiểu Thất dùng ngón tay đặt lên mạch trên tay Hạ Trường Ninh,

_ Cậu Ninh bị hạ thuốc mê.

Ba người mồ hôi lạnh đều nhanh chảy ra, cậu Ninh xảy ra chuyện, bọn họ khó tránh tội lỗi.

Tiểu Ngũ cấp tốc đưa ra phán đoán,

_ Tiểu Thất ngay lập tức thông báo cho cậu chủ, nhớ lấy cậu Ninh phân phó, không muốn kinh động người Doãn gia.

Thập Nhị, người có ý đồ hạ thuốc nhất định còn ở trong phòng, không cần biết dùng thủ đoạn gì bắt tên đó lại. Người của Doãn gia đều cho ngất đi, nhanh lên.

Thập Nhị gật đầu,

_ Bảo vệ tốt cậu Ninh.

Sau đó cùng với Tiểu Thất phân công làm việc.

Thương Ngự Thượng còn đang ở công ty bận rộn nhưng trong lòng không hiểu sao có chút cáu kỉnh, gần đây việc có chút nhiều, thêm nữa lại nhớ Hạ Trường Ninh, tính tình không bình thường, trong công ty mọi người đều căng thẳng thần kinh cũng căng thẳng cả người, sợ hãi trong lúc sơ sẩy không cẩn thận chọc giận sẽ bị khí lạnh của đại Boss đè chết, mình mất chén cơm hẳn không đáng nói, còn sẽ liên lụy đồng nghiệp cùng người nhà.

Ngay lúc di động vang lên trong nháy mắt, Thương Ngự Thượng tinh thần lập tức căng thẳng, người chuyên canh giữ ở bên Trường Ninh lại phải gọi điện thoại lại đây, nhất định là Trường Ninh xảy ra chuyện.

Nhanh chóng ấn nút trả lời,

_ Có chuyện gì?

Giọng Tiểu Thất vội vàng truyền tới,

_ Cậu chủ, cậu Ninh xảy ra chuyện, bị người khác bỏ thuốc.

Thương Ngự Thượng đột ngột đứng lên, trên người lệ khí đột ngột lan tỏa ra bốn phương tám hướng,

_ CÁI GÌ??

Tiểu Thất cả người run run, giọng điệu cậu chủ lạnh có thể đông chết người,

_ Cậu chủ, cậu đừng gấp, cậu Ninh tạm thời không có nguy hiểm tính mạng, chỉ là ngất xỉu.

Thương Ngự Thượng một bên nắm lấy chìa khóa xe, một bên phân phó Tiểu Thất,

_ Ngay lập tức điều động người bao vây Doãn gia, một người không cho phép thả ra.

Tiểu Thất yếu ớt nói,

_ Cậu chủ, cậu Ninh trước khi ngất đi có dặn dò không để cậu kinh động Doãn gia.

Thương Ngự Thượng đầu óc cấp tốc vận chuyển, Trường Ninh không cho kinh động Doãn gia, nhất định có lý lẽ của cậu,

_ Điều người âm thầm giám thị Doãn gia nhất cử một động, ngay lập tức gọi điện thoại cho Bạch Mạt, hạn cậu ta trong 10 phút đến Doãn gia. Phân phó Thập Nhị bất kể dùng phương pháp gì cũng phải bắt cho được người bỏ thuốc Trường Ninh.

_ Vâng, cậu chủ.

Tiểu Thất ngay lập tức hành động, gọi điện thoại thông báo đến bác sĩ Bạch Mạt, bản thân lại đi cùng với Thập Nhị, thu thập bên phía Doãn gia. Vừa mới làm tốt tất cả mọi việc, Xe Thương Ngự Thượng liền đến cửa, Tiểu Thất chớp nhoáng mở ra cửa lớn.

Thương Ngự Thượng bước nhanh chạy về phía lầu hai, cầu thang có người nằm tại đó anh nhìn cũng không nhìn một chút.

Trong phòng, bàn chân nhanh như gió đi tới giường Hạ Trường Ninh, nắm lấy bàn tay nhỏ, mắt khó che giấu được đau lòng, thậm chí còn chứa một tia sợ sệt, nhìn người trước mắt người vốn dĩ thanh tú như ngọc, bây giờ một màu trắng bệch, ngất đi không ý thức nằm ở kia, anh càng nhìn càng đau lòng, nghẹn một hơi không thở được, chỉ có thể một lần lại một lần gọi tên,



_ Trường Ninh, Trường Ninh, là anh, em tỉnh dậy đi, anh đến rồi, Trường Ninh, Trường Ninh.

Thương Ngự Thượng nắm tay của cậu cũng hơi run rẩy, người kia giống như muốn mất đi, loại đau lòng giống như anh bị kéo linh hồn ra khỏi thân thể. Đau đến nghẹt thở.

Quay đầu hai mắt đầy tơ máu lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chập Tiểu Ngũ cùng với Thập Nhị,

_ Vì sao không canh giữ ở bên cạnh em ấy? Nếu như em ấy có bất kỳ tổn hại nào, vài cái đầu của các cậu cũng không đủ đền tội đâu!

Thương Ngự Thượng gầm nhẹ, giọng nói lạnh lẽo xuyên qua màng nhĩ truyền thẳng kích động tận não.

Tiểu Ngũ cùng Thập Nhị thân thể không khỏi run rẩy, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng, là bọn họ sơ sẩy, hại cậu Ninh, cậu chủ trừng phạt bọn họ như thế nào, bọn họ đều không dám lời oán giận, chỉ hi vọng cậu Ninh có thể tốt lên. Hai người cúi đầu, cái gì cũng không nói, cũng sẽ không vì mình biện giải một câu.

Bạch Mạt vừa mới đến liền thấy cảnh tượng này. Không nói lời vô ích, lập tức làm kiểm tra chpo Hạ Trường Ninh. Một lát sau,

_ Cậu ấy bị đánh thuốc mê liều lượng cao gấp đôi bình thường, còn có lượng ma túy không ít.

Thương Ngự Thượng hai tay siết chặt, ngón tay run lên ken két, mặt đã lạnh đến cực điểm, cả người lệ khí khuếch tán cả căn phòng, trên trán gân xanh thình thịch nhảy lên, ngực đầy lửa giận nhưng anh vẫn đè nén bởi một tia lý trí còn sót lại

_ Ngay lập tức dùng thuốc, tôi muốn cậu đảm bảo Trường Ninh tuyệt đối sẽ không lưu lại một chút di chứng nào.

_ Yên tâm, tôi hứa với cậu, cậu ấy sẽ không có việc. Cậu lý trí một chút, bây giờ cậu ấy mới là quan trọng nhất, phần còn lại chờ cậu ấy tỉnh lại nói không muộn.

Lời Bạch Mạt nói làm cho Thương Ngự Thượng tỉnh táo thêm một chút,

_ Thập Nhị, bắt được người chưa?

_ Vâng, thưa cậu chủ, đã bắt đến rồi, ở ngay dưới lầu.

_ Đem người mang đi, phân phó Đại Chu cẩn thận "chiêu đãi" một chút, tôi muốn biết ai là chủ mưu.

_ Vâng, cậu chủ. Doãn gia cậu muốn xử lý như thế nào?

_ Toàn bộ ném hết vào một căn phòng đi, đợi Trường Ninh tỉnh, lại nói sau.

Bên kia Bạch Mạt đã cho Hạ Trường Ninh truyền dịch, thuốc dịch thuận theo ống nhỏ giọt, một giọt một giọt chảy vào cơ thể.

Thương Ngự Thượng ngồi ở bên giường, cầm lấy bàn tay nhỏ bé, chớp cũng không chớp một cái mãi nhìn chằm chằm vào cậu, sợ mình chớp mắt một cái người liền sẽ không thấy nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.